Posted by Phù Vân (136..98.176) on March 24, 2022 at 10:05:28:
In Reply to: Re: U75 posted by tâm tịnh on March 24, 2022 at 09:06:58:
Bá lập luận vững chắc rất đáng làm gương cho tôi,
Khi tôi ăn chay tôi khờ căm hà! nói thiệt luôn!
Tôi cũng ngu ngơ không nghĩ tới tạo phước cũng không vì sợ tạo nghiệp mà tôi cứ thấy thương xót cho những mạng thấp cổ bé miệng bị lùa đi chết oan vậy làm cho tôi hay ứa nước mắt lắm (thiệt sự luôn)!
Có nhiều khi tôi cũng quên niệm Phật, cứ ngơ ngơ như 1 đứa vô lo nghĩ! Khi còn nhỏ tôi hay bị lũ chó hàng xóm nhe răng gừ làm cho tôi hoảng sợ tim đập thình thịch! Tôi sống trong xóm nghèo, hàng xóm lâu lâu giết chó (trói hai chân sau treo dốc ngược lên mà tôi nhìn thấy như là chính tôi đang bị treo lên vậy! Cảm giác vừa sợ vừa buồn lo đau đớn ập tới làm cho tôi có cảm giác như đang bị hành hình vậy! Suốt ngày hôm đó trái tim tôi se lại, khóc cũng không xong, giận thì giận ai bây giờ ? Rồi tôi lủi đi trốn để không phải nhìn cảnh hành hình (vì tôi đã có nhìn qua rồi, rất khó tả cảm giác hình như tôi đang ở trong địa ngục vậy)!
Bây giờ tôi đã U70 rồi, lũ cho trong phố hoa gặp tôi là sủa gắt lắm, tôi vẫn sợ những con chó béc giê to với hàm răng nanh nhọn! những con chó boxer trông mặt như hung thần, ... nhưng tôi không bao giờ sinh tâm ghét chúng nó! Tôi cũng không thích mùi mỗi khi đi xem những căn hộ nuôi chó là họ xịt nước hoa nhưng mùi nước hoa quyện với mùi nồng của chó tiết ra tẩm vào thảm,... là tôi bị nhức đầu xây xâm mặt mày cũng y như ngư?i phải mùi thuốc lá vậy!
Nhưng có vài lần tôi cũng đã vuốt ve 1 con chó mực hiền lành tơi bên tôi nghiêng đầu nhìn tôi ăn bánh tráng miệng sau bữa trưa, tôi mời nó ăn và nó hình như cảm nận được ra là tôi sợ nó cắn tay tôi, vì vậy nó dùng răng cửa cắn thật nhẹ rồi sau khi tôi thụt tay lại nó mới dùn lưỡi và răng để kéo miếng bánh vào trong miện để nhai .
Hôm sau đúng giờ ăn, nó cũng tìm đến, lần này tôi không ăn tới miếng bánh sau cùng và quên không cho nó, sau đó còn nói với nó vài lợi tệ bạc:"Thôi hết rồi (xoè 2 tay ra cho nó xem) con đi chỗ khác kiếm ăn hay đi chơi để bác được yên lặng chứ không có thời gian chơi với con đâu!"
Nó nghe xong bỗng nhiên tôi thấy nơi khóe mắt nó bắt đầu ướt, rồi nó im lặng nhìn tôi thêm vào giầy rồi tự động quay đầu bước đi, nhưn không quên quay đầu nhìn lại! Tôi chịu hết nổi liền nói:"Cho bác xin lỗi, thôi con quay lại đây bác sẽ chơi với con!" Nó liền nhe răng cười, mắt sáng long lanh và đuôi quẫy lia lịa rối tiến tới bên cho tôi vuốt ve nó nhưng nó vẫn như đọc được tư tưởng của tôi là tôi không thích nó liếm tay tôi! chú chó mực đó thật là đã dạy cho tôi bài học của lòng tha thứ, am hiểu sâu sắc bạn mình sợ cái gì, không thích cái gì ...
Từ đó trở đi, tôi đi dạo phố hoa, những tiếng chó sủa không còn làm cho tôi sợ nữa mà nghe như lời mời mọc muốn làm bạn với tôi vậy!