Posted by CCCV (136..98.176) on February 12, 2023 at 17:05:32:
Dạo tôi sống bên trại tỵ nạn Philippines có cô y tá rất quý mến tôi .
Trong hàng ngũ việt tị nạn có anh chàng bác sỹ VN đẹp trai cua được cô y tá đó vì khoe tài xem bệnh cho tôi mà nói rằng tôi chắc chắn đã bị sốt rét vàng da .
trong thời gian anh chàng theo cô y tá lên bệnh viện trên phố để chăm sóc cho tôi và vài bệnh nhân trong trai tị nạn được gởi lên bệnh viện tỉnh Bataan ấy!
Một thời gian sau đó chàng rời trại đi sang quốc gia thứ ba,
Since that day, cô y tá cứ thẫn thờ như kẻ mất hồn và tìm tôi để giải khuây nỗi niềm nhung nhớ!
Sau 1 tháng, tôi đã có thể đi lại và được cô y tá cho về trại nhưng rồi bện tôi chuyển sang sưng gan, thế là cô y tá lại theo tôi lên bệnh viện tỉnh lần nữa!
Lần này tôi tự nhiên cảm mến và cũng tâm sự và hỏi thẳng với cô nàng rằng giá nàng mà chưa thương anh bác sĩ VN ấy thì liệu rằng cô nàng có thương nổi tôi không ?
Cô nàng xấu hổ bỏ trốn về trại và giao tôi cho y tá bệnh viện chăm sóc dùm!
Lúc đó tôi có lẽ đã biết yêu Philippines hơn vì cô nàng ấy!
Đặc biệt ngày tôi xuất viện về lại trại, cô nàng đích thân theo xe lên đón tôi về
Trên xe nàng thay vì ngồi bên trên với tài xế mà nàng lại xuống đằng sau chăm sóc cho tôi nhiều hơn và qua ánh mắt cô nàng tôi nhận ra nét trìu mến đã khác hơn xưa .
Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi cũng thường ngày ghé bệnh xá tình nguyện làm thông dịch cho bệnh nhân người Việt tỵ nạn và tình cảm tôi dành cho cô nàng cũng theo thời gian mà đậm đà hơn .
Một hôm cô nàng nghe tin tôi sắp sửa chuyển lên Manila để chuẩn bị đi Mỹ, nàng and another nurse đến nhà thăm tôi, chụp tấm hình kỷ niệm hai đứa và hứa hẹn sẽ tiễn tôi ra xe đi Manila . Cô nurse đi theo nàng liền xúi dại nàng phải tặng tôi 1 nụ hôn lên má làm kỷ niệm và nàng nhìn tôi đôi má nàng ửng hồng rồi gật đầu thật nhẹ .
Lúc đó tôi từ chối mà nói đại là tôi không chịu nhận nụ hôn trên má, nhưng phải là nụ hôn lên đôi môi nàng thì tôi sẽ nhận!
Nàng lại bỏ tôi mà chạy về bệnh xá, tôi thì nhớ mãi hình ảnh nàng với đôi mắt nhìn tôi trìu mến, với đôi má ửng hồng!
Đến ngày tôi rời trại, nàng lại đi công tác ra bệnh viện tỉnh và tôi ngóng mãi không thấy nàng ra tiễn! có lẽ nàng còn giận dỗi hay là không chấp nhận đòi hỏi như vậy!
Khi ra đến trại tạm trú ở Manila, ngay chiều hôm ấy, anh tài xế đến tìm tôi và trao cho tôi lá thư của nàng .
Tôi tìm chỗ khuất vội vàng mở thư ra đọc:
"Từ bệnh viện tỉnh về lại, hay tin anh đã đi Manila, anh có biết không? em đã khóc tự lúc nào không hay mà lúc đó chỉ còn biết để cho nước mắt giàn dụa thật nhiều thật nhiều!
Em thật sự ngu ngốc, nhưng em biết rằng em không xứng đáng với tình anh cho em, và em rất yêu anh .
Xem như em nợ anh một nụ hôn mà anh đã nói, bây giờ thì đã quá muộn phải không anh ?
Em mong Thượng Đế cho hai ta gặp nhau thêm lần nữa để được anh ôm em trong vòng tay nồng ấm và em , em sẽ trả cho anh nụ hôn đầu đời của anh dành cho em ...
"'Nàng còn cho tôi địa chỉ và số điện thoại của bệnh xá cùng như địa chỉ nhà cha mẹ nàng cũng như số điện thoại nhà nàng cho tôi vì nàng không muốn đánh mất liên lạc với một người con trai đã đem lại một hình ảnh đáng quý đáng yêu trong trái tim nàng .