Posted by Lz (207..61.9) on October 28, 2021 at 13:37:23:
In Reply to: Re: tinh ơi posted by tinh on October 28, 2021 at 12:44:26:
Sẵn nói bác đây luôn khỏi làm topic mới
Cái series Maid thì tôi chưa có xem, mà ko biết sẽ xem hay không, vì cuốn sách tôi đã đọc, và hơi ... mất cảm tình với nhân vật chính. Cái này có thể sẽ hơi lạ lùng, vì bây giờ bác đọc báo mạng của Mỹ, người ta toàn khen cô này, lên án xã hội bất công nhiều thứ không hay cho người nghèo, blah blah. Bác đọc cái này sẽ thấy mấy cái ý đó: https://www.buzzfeed.com/gabbyvicelamonica/maid-details-from-the-novel-missing-from-netflix
Nhưng đó là tư duy của người Mỹ, họ đề cao chủ nghĩa cá nhân, lúc nào cũng muốn ăn no mặc ấm v.v... Chứ mình là người VN, mình biết cái khổ là ra làm sao, cho nên thấy như cô này cũng bình thường thôi. Khổ thì có khổ, nhưng vẫn có nhiều chương trình trợ giúp của chính phủ. Chứ ở VN thì zero trợ giúp, thân ai nấy lo. Tôi biết một số người VN bên này chỉ ăn trợ giúp mà không muốn đi làm luôn, đủ biết nó trợ giúp "xịn" cỡ nào.
Cái làm tôi mất cảm tình (khi đọc cuốn sách, chứ xem phim thì ko có kể tâm lý nên mình không biết) là cái tâm ý cô này, nói chung là có chút "entitled mentality" ở trong, đại ý muốn cho mình và ko nghĩ cho người khác. Tất nhiên người Mỹ nhiều người như vậy chứ ko phải mình cô này, tôi chỉ thấy thì nói thôi. Nói ví dụ như có một lúc cô này ko có nhà, thì tới chỗ cứu trợ họ xếp cho hai mẹ con vào ở một cái nhà tạm trong thời gian tìm việc & tìm nhà mới. Thì cô này tới đó mới nói sao mà ở đây có nhiều thứ ngăn cấm quá, không được cái này không được cái kia, không được dùng drugs, không được có khách ghé thăm, không được ở ngoài quá mấy giờ, ko được làm ồn v.v... Ý cô này tố xã hội là vì cô ấy nghèo nên kìm kẹp, phân biệt đối xử (nếu có tiền đi thuê đàng hoàng thì đâu ai cấm mấy cái vụ đó). Chứ cô ấy ko có thấy được lý do vì sao người ta phải làm như vậy. Vì những người ở trong những hoàn cảnh như vậy (ko nhà, ở nhà free), nhiều người họ ko care, họ đâu có nghĩ cho người khác, họ nghĩ họ dưới đáy rồi nên họ làm loạn dễ dàng. Ko có những khoản ngăn cấm kia thì 3-7-21 ngày là khu nhà thành cái chợ, thành ghetto ngay, hút chích ẩu đả la hét om xòm. Lúc đó cô ấy có thích không, hay là lại chê "khu nhà cho người nghèo sao mà ghetto quá, ôi xã hội bất công"?
Đây chỉ là một ví dụ thôi, còn vài ba ví dụ khác như vậy nữa mà giờ tôi ko nhớ. Tóm lại là cái tâm thế như vậy chỉ có ở mấy người Mỹ (trắng) thôi, chứ người VN thì tôi nghĩ chẳng ai kêu ca gì, được như vậy là tốt chán rồi, it could have been worse. Cho dù gặp nghịch cảnh như vậy nhưng từ từ chịu khó rồi mọi thứ cũng OK thôi.
Tất nhiên ngoài những cái đó ra, cũng có những cái cô ấy tố đúng, tôi đồng ý. Một trong những ý đó là khi mình nghèo, mình làm cái gì cũng mất thời gian. Nói ví dụ như nghèo ko có xe đi, phải đi xe bus hay train, mất thời gian gấp đôi. Nghèo ko có bảo hiểm y tế (hoặc bảo hiểm ko xịn), vào bệnh viện ko biết đi đâu phải vào ER chờ rất lâu. (Ông bạn tôi bị cái đinh đâm vào mắt, đâm vào bên trong mắt luôn, thiếu tí nữa là chạm đáy mắt thành ra mù. Nghiêm trọng như vậy mà vào ER nó bắt chờ 5 tiếng đồng hồ nó mới xem cho). Có xe thì xe cũ, ko có tiền sửa chữa, ko có thời gian đem đi sửa nó lại mau hư. Nói chung làm cái gì cũng phiền hà, cũng mất thời gian, ko phải như những người như tôi với bác, ít ra nếu cần gì mình cũng phóng xe đi cái vèo ko phải lo ba cái vụ lặt vặt.
Trong cuốn sách ngoài những chỗ kể chuyện nghèo thì phần lớn (hơn nửa cuốn) là nói về những gia cảnh khác nhau của những người (có tiền) mà cô ấy tới lau chùi dọn dẹp. Đại ý là có tiền chưa hẳn đã sướng, mỗi người có nỗi khổ riêng. Thật ra mấy cái phần đó mới là lý do chính tôi tìm đọc cuốn sách này. Trước đó tôi đọc 1 bài báo, trích từ cuốn sách ra, nói về cuộc sống trong những gia đình khác nhau, cái phần mà bình thường nhìn vào mình không biết, nhưng cô này thấy được vì cô ta làm cái việc dọn dẹp lau chùi trong nhà. Tôi tìm đọc là vì tò mò cái vụ đó. Không biết trong phim người ta có nói mấy cái vụ đó không. Bác xem thì nói tôi biết :)