Posted by Phạm Doanh (76..28.59) on August 10, 2021 at 23:22:43:
Tôi mang bạc bẽo lên đài thắp hương
Chiều nay lặng lẽ thế này,
Trong căn phòng vắng một ngày trôi qua.
Tình yêu mây khói phai nhòa,
Người xưa lãnh diện lạ xa lâu rồi.
Tôi nhìn bóng, bóng nhìn tôi,
Nhìn lâu thấy lạ, lại thôi, không nhìn.
Như tôi, bóng cũng im lìm,
Như tôi, bóng cũng đang tìm kiếm tôi.
Nghe lòng sương khói mù khơi,
Còn đây một nửa mảnh đời tàn hoang.
Nửa kia mộng mị trần gian,
Ngày qua mờ nhạt nắng vàng cuối thu.
Quay về quên hết thật hư,
Nghe luồng đạn phá tâm tư điêu tàn.
Vách tường vết nứt dần loang,
Cơn đau mệt mỏi, bàng hoàng xác thân.
Tôi ngồi diện bích hoang tàn,
Màu vôi trắng bệch võ vàng tâm tư.
Hình như ngoài ấy còn thu,
Mà trong lòng đã âm u đông về.
Ngổn ngang giăng mắc trăm bề,
Bao nhiêu ý tưởng ngu nghê thế này.
Chẳng thà uống đến khi say,
Còn hơn ngồi đếm trên tay nỗi sầu.
Trắng đêm cho mắt quầng sâu,
Thì thôi ân nghĩa ví dầu bỏ đi.
Ướt làm gì nữa bờ mi,
Còn câu ca kệ còn ly hoang đàng.
Kệ tôi trong cõi điêu tàn,
Thà say ngất ngưởng chẳng màng gặp ai.
Một lần yêu, mãi yêu hoài,
Có sang biên ải vẫn dài nhớ thương.
Giá như em hóa thành chuông,
Tôi làm dùi gõ nhịp buồn ngân nga.
Giá em là hạt thóc ngà,
Tôi làm dưa mắm đậm đà cơm em.
Giá mình chưa một lần quen,
Tôi đâu từng tối đỏ đèn đợi trông.
Giá mình duyên phận vợ chồng,
Lòng tôi đâu rối bòng bong như vầy.
Từ em làm mất thơ ngây,
Tôi về kinh kệ từng ngày đó em.
Trả tôi giấc mộng êm đềm,
Em theo người khác, bắt đền ai đây?
Hỏi em có nhớ những ngày,
Năm xưa hò hẹn, tay trong tay mềm.
Tiếng côn trùng vọng trong đêm,
Hương Bằng Lăng tỏa nhẹ êm hai hàng.
Giờ tôi lòng dạ hoang mang,
Tấm thân vô định lang thang một đời.
Nhìn về một cõi mù khơi,
Nghe hồn phiêu bạt rã rời tâm tư.
Mùa thu, lại một mùa thu,
Có ai mở khóa ngục tù trong ta.
Đời còn đó, đường còn xa,
Đến đâu cũng lạc vào sa mạc buồn.
Phi lao xào xạc trên cồn,
Từng bông hoa cỏ chạy dồn xa xa.
Hoàng hôn tím sẫm bóng tà,
Dã tràng mỏi mệt chìm ra sóng cuồng.
Suối sông tắt nghẹn mạch nguồn,
Con thuyền trên sóng cánh buồm tả tơi.
Mất em, mất cả cuộc đời,
Mất em tôi trở thành người vong thân.
Từ nay là hết nợ nần,
Em thu lời lãi để phần tôi đau.
Phải tôi thăm ván bán cầu,
Để em làm cớ dứt câu ước thề.
Lòng tôi vẫn trọn một bề,
Giăng câu bủa lưới kết bè đợi em.
Tôi như kẻ lạc đi tìm,
Những nơi quanh quất trăm nghìn khó khăn.
Về nơi đá sỏi vết hằn,
Lòng nghe mỏi mệt trong căn phế thành.
Đường Em lối cỏ còn xanh,
Đường tôi rêu phủ bao quanh dấu giầy.
Em còn đó, tôi còn đây,
Mà sao tình lỡ, kiếp này cũng xong.
Sương giăng kín một giòng sông,
Tim côi băng tuyết mùa đông đóng đầy.
Tôi nhìn tôi, bóng hao gầy,
Lại nhìn thánh giá, nhìn cây khổ đời.
Tìm đâu có lại tiếng cười,
Tấm gương rạn nứt soi đời trầm luân.
Mắt mông lung dán lên trần,
Hình như như thế là phần của tôi.
Đã quen lầy lội lâu rồi,
Qua vùng đá tảng thấm lời triết nhân.
Lạc loài ngày tháng phù vân,
Hết cơn mộng mị thấy gần xuôi tay.
Bao nhiêu khát vọng vơi đầy.
Trôi theo những đám mây bay ngút ngàn.
Còn đây cuộc sống đi hoang,
Trầm kha trong vũng điêu tàn xác xơ.
Như loài thạch thảo ơ thờ,
Đêm nghe tiếng gió vật vờ đơn côi.
Em về bên phía kia đồi,
Tôi nhìn sông nước buồn trôi lặng lờ.
Biết là thua cuộc vẫn chờ,
Biết người lãnh đạm hững hờ vẫn yêu.
Tình theo từng cánh rong rêu,
Tình theo con nước buổi chiều ra khơi.
Tôi ôm giấc mộng xa vời,
Em từ cổ tích đáp lời kinh đêm.
Lâu rồi cô độc đã quen,
Quên đi cuộc sống ở bên phía ngoài.
Cho thời gian mãi trôi hoài,
Cuộn người trong giấc mệt nhoài hoang vu.
Phải chăng đâu cũng sương mù.
Mà sao hồn lạnh âm u lạ thường.
Ơ kìa chiếc bóng trên tường,
Dường như lay động lại dường như không.
Còn đây băng giá ngàn phương,
Tiếng cười ngất ngưởng như dường quá say.
Từ tôi tiều tụy lâu ngày,
Đàng sau cánh cửa, em quay gót hài.
Từ nơi cát bụi mệt nhoài,
Tôi mang bạc bẽo lên đài thắp hương.
Chiều nay trên xứ thượng buồn,
Nghe trong gió hú cội nguồn bể dâu.
Phạm Doanh