Posted by Lz (207..61.10) on February 21, 2025 at 17:57:17:
In Reply to: Re: Tâm Sự Cùng Bạn Đọc posted by KT on February 21, 2025 at 17:41:56:
Làm nghề y nhiều người như vậy, burned out muốn bỏ nghề, trừ bác sĩ ra. Bác biết v́ sao không? V́ làm bs thật ra rất là impersonal. Bác sĩ họ không có personal relationship với người bệnh, nhất là bệnh nặng. Họ chỉ thăm khám tí chút, cả tuần có khi họ chỉ gặp bệnh nhân có 1-2 lần, mỗi lần 5-10 phút, xong họ ra cái đơn (trong nghề gọi là viết order) ghi những việc phải làm, chụp cái ǵ, chiếu cái ǵ, uống thuốc ǵ blah blah. Những thứ cần phải có personal relationship đều để cho nurse và technicians họ làm hết.
Bác sĩ mà làm surgery c̣n tệ hơn nữa. Nhiều người họ chỉ chuyên làm surgery, không làm ǵ khác luôn. Bệnh viện cứ lên lịch, ngày đó giờ đó mổ cắt cái đó, tới giờ họ vào, có người khác sửa soạn bệnh nhân pḥng mổ hết rồi, gây mê xong xuôi, che hết lại chỉ chừa mỗi cái chỗ để mổ thôi. Surgeons họ tới cắt người bệnh ra, làm cái việc phải làm, sau đó chạy tour tới người bệnh khác, có khi tới bệnh viện khác (surgeons họ có thể ăn tiền theo ca mổ chứ không theo lương tháng). Nên chi họ c̣n không biết mặt bệnh nhân, không biết bệnh nhân là ai. Họ chỉ thấy cái human body cho họ làm, hết cái body này tới cái body khác, vậy thôi.
Khi ḿnh có personal relationship với người bệnh th́ tự nhiên cái outcome nó ảnh hưởng tới ḿnh. Bệnh mà qua khỏi th́ ḿnh thấy vui, không qua khỏi th́ ḿnh thấy buồn. Nhưng nếu bệnh nhân của ḿnh toàn là cancer với heart với transplants th́ người không qua khỏi rất nhiều, lâu dần nó ngấm qua cho ḿnh. Nên làm mấy nghề như vậy một là phải là người rất là caring, thương người như thể thương thân. Hai là người rất lạnh, coi mọi thứ như người dưng, không care về cái ǵ, về ai hết, th́ mới trụ được lâu dài.