Posted by Phù Vân (136..98.176) on January 24, 2022 at 08:42:40:
có khi sinh ra và lơn lên, học cùng trường, rồi dựng vợ gả chồng có con cái nhưng vẫn đi lại chơi với nhau thân thiết như thủ túc vậy .
khi còn bé thì sống ở quê, mới lên năm thì dọn lên Sài Gòn ở với ông bà nội, rồi Ba Mẹ dọn lên Sài Gòn thì tôi dọn về ở với Ba Mẹ và anh chị em,
Khi học tiểu học, những bạn cùng trang lức trong xóm chợ Hòa Hưng chuyên môn bắt nạt tôi, khi đến tuổi trung học tôi lại đổi trường, rồi năm 78 tôi trốn nạn CS ra nước ngoài lập nghiệp .
thành thử ra (rốt cuộc) tôi không có ai là bạn chí cốt ngoại trừ một cô bé hàng xóm nhỏ hơn tôi mấy tuổi(cô bé cũng người Bắc di cư vào Nam, cha cô bé là bạn trà của ông nội tôi) tặng tôi cây ngô do chính tay cô ươm .
Tôi hay gặp bạn đó trò truyện vào những buổi trưa, tôi kể cho bạn về chuyện đồng quê, những đám mạ non xanh ngợp mắt, những cảnh người ta gieo mạ dưới những thửa ruộng nước ngập quá cổ chân, cảnh đồng lúa chín vàng và mùa gặt ...
bạn ấy và tôi chơi với nhau rất trong sáng, chia xẻ cho nhau những gì mình biết vì hai đứa đều yêu thích thiên nhiên và mơ về một đồng quê rộng thênh thang thay vì cái xóm nhỏ tối tăm đầy dẫy những đứa trẻ ngỗ nghịch hay đi bắt nạt tôi!
Ngày tôi xa cái xóm đó, biết bạn tôi buồn lắm! cây ngô bạn cho tôi đã cao more than me, chưa ra trái mà lá đã héo dần! đôi mắt bạn tôi đỏ hoen đứng lặng nhìn tôi đi!
Vậy mà bây giờ tôi lại nỡ quên cả tên bạn mình, có lẽ bệnh đãng trí đang dần che lấp kỷ niệm đẹp trong tôi và để lại vài niềm nhớ mong manh mà thôi!