Áo Lụa Hà Ðông
Nắng Saigon anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
The Ha-Dong silk dress
The scorching sun in Saigon suddenly feels cool
Because you wear an Ao-Dai made of Ha-Dong silk
I've always been in love with its shade
My poems are still virgin like white silk
Anh vẫn nhớ em ngồi đây, tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bầy vội vã vào trong hồn mở cửa
I remember since then that you sat here with short hair
But autumn was long around us
My soul hastily sketched your portrait,
that I hurriedly laid out in my open soul
Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
Meeting you once in a day, I'm happy
Meeting you on two days, my soul is doubly happy
My poems, those of a student, grow to a mountain
And ecstatic eyes turn to wine
Em không nói đã nghe lừng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt
You don't say, but the melody sounds reverberant
You don't look, but the blue sky opens
I look up with fidgety eyes
With empty hands, I introduce you to the poetry of absolute beauty
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Ðể anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
As suddenly as you come, you go, I remember that
As suddenly as the rain comes, the sun shines for no reason
But why go away without telling me?
So that the poem will echo my call
Ðể anh giận mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng
Pouting, my eyes are numb
I sulk because the poem doesn't express my feelings
You are gone, there is visible remorse on my lips
The days on the sad shoulders suddenly weigh heavily.
Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Ðông
Anh vẫn yêu mầu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
Where are you? O autumn of short hair
For me, keep the shading of the Ha Dong silk!
The color I still love very much
For me, keep the love poem about white silk!
Author: Nguyên Sa Trần Bích Lan
Translate by Phạm Doanh
_________________________________________
Áo Lụa Hà Ðông
Nắng Saigon anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Das Kleid aus Ha-Dong Seide
Die sengende Sonne in Saigon fühlt sich aber unvermittelt kühl
Weil Du ein Ao-Dai aus Ha-Dong Seide trägst,
In dessen Schattierung ich schon immer verliebt bin.
Meine Gedichte sind noch jungfräulich wie weiße Seide
Anh vẫn nhớ em ngồi đây, tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bầy vội vã vào trong hồn mở cửa
Ich erinnere mich seither, dass Du hier, mit kurzem Haar saßtest
Um uns herum war der Herbst jedoch lang
Meine Seele skizzierte hastig Dein Porträt,
das ich eilig in meiner offenen Seele auslegte.
Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
Treffe ich Dich an einem Tag, bin ich seelig
Treffe ich Dich an zwei Tagen, ist meine Seele doppelt beglückt
Meine Gedichte, die eines Schülers, wachsen zum Berge
Und ekstatische Augen gären zum Weine
Em không nói đã nghe lừng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt
Du sagst nicht, doch hört sich die Melodie hallend an
Du schaust nicht, doch öffnet sich der blaue Himmel
Ich schaue mit treuseeligen Augen auf
Mit leeren Händen führe ich Dich in die Dichtung der absoluten Schönheit ein.
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Ðể anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
So plötzlich wie Du kommst, so gehst Du, dass weiss ich noch
So unvermittelt wie der Regen kommt, so scheint die Sonne genauso grundlos
Aber warum weggehen, ohne sich Bescheid zu sagen?
Damit das Gedicht meinen Zuruf widerhallt
Ðể anh giận mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng
Schmollend sind meine Augen wie betäubt
Ich schmolle, weil das Gedicht meine Gefuehle nicht zu Worte bringt
Du bist weg, auf meinen Lippen sind sichtbare Reue
Die Tage auf die traurigen Schultern wiegen plötzlich schwer.
Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Ðông
Anh vẫn yêu mầu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
Wo bist du? O Herbst der kurzen Haare
Bewahre für mich die Schattierung der Ha Dong Seide auf!
Die Farbe, die ich immer noch sehr liebe
Erhalte mir das Liebesgedicht über weiße Seide!
Vietnamesich Originalversion von Nguyên Sa Trần Bích Lan
übersetzt von Phạm Doanh