Twilight
All day he works at his cousin’s mill,
so when he gets home at night, he always sits at this one window,
sees one time of day, twilight.
There should be more time like this, to sit and dream.
It’s as his cousin says:
Living—living takes you away from sitting.
In the window, not the world but a squared-off landscape
representing the world. The seasons change,
each visible only a few hours a day.
Green things followed by golden things followed by whiteness—
abstractions from which come intense pleasures,
like the figs on the table.
At dusk, the sun goes down in a haze of red fire between two poplars.
It goes down late in summer—sometimes it’s hard to stay awake.
Then everything falls away.
The world for a little longer
is something to see, then only something to hear,
crickets, cicadas.
Or to smell sometimes, aroma of lemon trees, of orange trees.
Then sleep takes this away also.
But it’s easy to give things up like this, experimentally,
for a matter of hours.
I open my fingers—
I let everything go.
Visual world, language,
rustling of leaves in the night,
smell of high grass, of woodsmoke.
I let it go, then I light the candle.
________________________________________________________________________
Tranh Tối Tranh Sáng (Phạm Doanh dịch)
Cả ngày anh làm việc ở nhà máy xay lúa của người anh họ,
vì vậy khi về nhà buổi tối, anh luôn ngồi ở cửa sổ này,
nhìn một thời điểm trong ngày, lúc tranh tối tranh sáng.
Đúng ra nên có nhiều thời điểm như thế, để ngồi và mơ mộng.
Như người anh họ nói:
Sống — sống khiến bạn không phải ngồi.
Trong khung cửa sổ, không phải là thế giới mà là một phong cảnh vuông vắn
đại diện cho thế giới. Các mùa thay đổi,
mỗi mùa chỉ hiển thị vài giờ một ngày.
Những thứ màu xanh lá cây, tiếp theo là những thứ vàng và tiếp theo là màu trắng—
sự trừu tượng mà từ đó nảy sinh những thú vui mãnh liệt
như những quả sung trên bàn.
Lúc hoàng hôn, mặt trời lặn trong một đám khói lửa đỏ rực giữa hai cây dương.
Nó lặn trễ vào mùa hè — đôi khi rất khó để thức.
Rồi mọi thứ tan biến.
Thế giới
là thứ để xem (được lâu hơn một chút), sau đó chỉ là thứ để nghe,
dế, ve sầu.
Hay đôi lúc để ngửi mùi thơm của cây chanh, của cây cam.
Rồi giấc ngủ cũng mang đi điều ấy.
Nhưng thật dễ dàng để từ bỏ những thứ như thế, bằng thử nghiệm,
trong vài giờ.
Tôi mở các ngón tay của mình—
Tôi để mọi thứ trôi qua.
Thế giới thị giác, ngôn ngữ,
lá xào xạc trong đêm,
mùi của cỏ cao, của khói gỗ.
Tôi để nó qua đi, rồi tôi thắp ngọn nến.