At The Dance - Louise Glück


Posted by Nhị Ca ..66..182.83 on Oct 11, 2020 at 13:33:28:

At The Dance

Twice a year we hung the Christmas lights—
at Christmas for our Lord’s birth, and at the end of August,
as a blessing on the harvest—
near the end but before the end,
and everyone would come to see,
even the oldest people who could hardly walk—

They had to see the colored lights,
and in summer there was always music, too—
music and dancing.

For the young, it was everything.
Your life was made here—what was finished under the stars
started in the lights of the plaza.
Haze of cigarettes, the women gathered under the colored awnings
singing along with whatever songs were popular that year,
cheeks brown from the sun and red from the wine.

I remember all of it—my friends and I, how we were changed by the music,
and the women, I remember how bold they were, the timid ones
along with the others—

A spell was on us, but it was a sickness too,
the men and women choosing each other almost by accident, randomly,
and the lights glittering, misleading,
because whatever you did then you did forever—

And it seemed at the time
such a game, really—lighthearted, casual,
dissipating like smoke, like perfume between a woman’s breasts,
intense because your eyes are closed.

How were these things decided?
By smell, by feel—a man would approach a woman,
ask her to dance, but what it meant was
will you let me touch you, and the woman could say

many things, ask me later, she could say, ask me again.
Or she could say no, and turn away,
as though if nothing but you happened that night
you still weren’t enough, or she could say yes, I’d love to dance
which meant yes, I want to be touched.

__________________________________________________________________________

Tại Sàn Khiêu Vũ (Phạm Doanh dịch)

Hai lần một năm, chúng tôi treo đèn Giáng sinh—
vào lễ Giáng sinh cho ngày sinh của Chúa chúng ta và vào cuối tháng 8,
như một lời chúc lành về mùa màng—
gần cuối nhưng trước khi kết thúc,
và mọi người sẽ đến xem,
ngay cả những người già nhất có khó khăn đi lại—

Họ phải nhìn thấy đèn màu,
và vào mùa hè, luôn có cả âm nhạc—
âm nhạc và khiêu vũ.

Đối với những người trẻ tuổi, đó là tất cả.
Cuộc sống của bạn đã được tạo ra ở đây — những gì đã kết thúc dưới các vì sao
bắt đầu trong ánh đèn của quảng trường.
Khói thuốc, những người phụ nữ tụ tập dưới mái hiên màu sắc
hát theo bất cứ bài nào nổi tiếng trong năm đó,
má nâu vì nắng và đỏ vì rượu.

Tôi nhớ tất cả - bạn bè của tôi và tôi, chúng tôi đã thay đổi như thế nào bởi âm nhạc,
và những người phụ nữ, tôi nhớ họ dạn dĩ như thế nào, những người rụt rè
cùng với những người khác—

Một câu thần chú đã đến với chúng tôi, nhưng nó cũng là một căn bệnh,
đàn ông và phụ nữ chọn nhau gần như tình cờ, ngẫu nhiên,
và ánh sáng lấp lánh, sai lệch,
bởi vì bất cứ điều gì bạn làm lúc đó bạn đã làm mãi mãi ...

Và dường như lúc đó
một trò chơi như vậy, thực sự — vui vẻ, tự nhiên,
tan biến như khói, như nước hoa giữa ngực phụ nữ,
mạnh mẽ vì mắt bạn đang nhắm.

Những điều này đã được quyết định như thế nào?
Bằng khứu giác, bằng cảm giác - một người đàn ông sẽ tiếp cận một người phụ nữ,
yêu cầu cô ấy nhảy, nhưng nó có nghĩa là gì
bạn có để tôi chạm vào bạn không, và người phụ nữ có thể nói
nhiều điều, hỏi tôi sau nhé, cô ấy có thể nói, hỏi tôi lần nũa nhé.
Hoặc cô ấy có thể nói không, và quay đi,
như thể không có gì đã xảy ra đêm đó ngoài bạn
bạn vẫn chưa đủ, hoặc cô ấy có thể nói vâng, tôi thích khiêu vũ
điều đó có nghĩa là vâng, tôi muốn được chạm vào.



Monitor only (poster can delete own posting with password "delete")
Password:   

Share your opinion!
________________________

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 Mã đang dùng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website chính của Anh Tuấn


[ VSGardens Forum ]