Pastoral
The sun rises over the mountain. Sometimes there’s mist
but the sun’s behind it always
and the mist isn’t equal to it.
The sun burns its way through,
like the mind defeating stupidity.
When the mist clears, you see the meadow.
No one really understands
the savagery of this place,
the way it kills people for no reason,
just to keep in practice.
So people flee—and for a while, away from here,
they’re exuberant, surrounded by so many choices—
But no signal from earth
will ever reach the sun. Thrash
against that fact, you are lost.
When they come back, they’re worse. They think they failed in the city,
not that the city doesn’t make good its promises.
They blame their upbringing: youth ended and they’re back,
silent, like their fathers.
Sundays, in summer, they lean against the wall of the clinic,
smoking cigarettes. When they remember,
they pick flowers for their girlfriends—
It makes the girls happy. They think it’s pretty here, but they miss the city, the afternoons
filled with shopping and talking, what you do
when you have no money…
To my mind, you’re better off if you stay;
that way, dreams don’t damage you.
At dusk, you sit by the window. Wherever you live,
you can see the fields, the river, realities on which you cannot impose yourself—
To me, it’s safe. The sun rises; the mist dissipates to reveal
the immense mountain. You can see the peak,
how white it is, even in summer. And the sky’s so blue,
punctuated with small pines
like spears—
When you got tired of walking
you lay down in the grass.
When you got up again, you could see for a moment where you’d been,
the grass was slick there, flattened out into the shape of a body.
When you looked back later,
it was as though you’d never been there at all.
Midafternoon, midsummer. The fields go on forever,
peaceful, beautiful.
Like butterflies with their black markings,
the poppies open.
__________________________________________________________________________
Mục vụ (Phạm Doanh dịch)
Mặt trời mọc trên núi.
Đôi khi có sương mù
nhưng mặt trời luôn ở đằng sau
và sương mù không bằng nó.
Mặt trời chiếu xuyên qua,
như tâm thức đánh bại sự ngu dốt.
Khi sương tan, bạn nhìn thấy cánh đồng cỏ.
Không ai thực sự hiểu
sự hoang dã của nơi này,
cách nó giết người không lý do,
chỉ để duy trì thực tập
.
Vì vậy, người ta bỏ trốn — và trong một thời gian, khỏi nơi đây,
họ rất phấn khởi, được bao quanh bởi rất nhiều lựa chọn—
Nhưng không tín hiệu nào từ trái đất
sẽ đến với mặt trời. Cố
chống lại thực tế đó, bạn sẽ thua
.
Khi họ quay lại, họ còn tệ hơn.
Họ nghĩ rằng họ đã thất bại trong thành phố,
không phải là thành phố không thực hiện tốt những lời hứa của mình.
Họ đổ lỗi cho sự lớn lên của họ: tuổi trẻ đã kết thúc và họ trở lại,
im lặng, giống như những người cha.
Chủ nhật, vào mùa hè, họ dựa vào tường bệnh viện,
Hút thuốc lá. Khi họ nhớ,
họ hái hoa cho bạn gái—
Nó làm cho các cô gái hạnh phúc.
Họ nghĩ ở đây đẹp, nhưng họ nhớ thành phố, những buổi chiều
ngập tràn mua sắm và tán gẫu, những gì bạn làm
khi bạn không có tiền…
Theo suy nghĩ của tôi, bạn sẽ tốt hơn nếu bạn ở lại;
theo như thế, những giấc mơ không làm hỏng bạn.
Vào lúc hoàng hôn, bạn ngồi bên cửa sổ. Dù bạn sống ở đâu,
bạn có thể nhìn thấy những cánh đồng, dòng sông, thực thể
mà bạn không thể áp đặt mình vào—
Đối với tôi, nó an toàn. Mặt trời mọc; sương mù
tan biến để lộ ra
núi bao la. Bạn có thể thấy đỉnh núi,
nó trắng như thế nào, ngay cả trong mùa hè. Và bầu trời thật xanh,
điểm những cây thông nhỏ
như những ngọn giáo—
Khi bạn đi bộ đã mệt
bạn nằm xuống cỏ.
Khi bạn lại đứng lên, bạn có thể thấy trong giây lát chỗ bạn nằm,
cỏ trơn ở đó, bẹp dúm
thành hình dạng của một thân thể. Khi bạn nhìn lại sau này,
cứ như thể bạn chưa ở đó bao giờ.
Giữa trưa, giữa mùa hè. Những cánh đồng cứ chập chùng mãi mãi,
yên bình, tươi đẹp.
Như những con bướm với những vết đen,
Hoa anh túc mở.