Đọc bài thơ này của Như Thị ở cái chợ xôn xa xôn xao bên kia,
đầu năm viết vài hàng phân tích và họa lại cho trang này có cái mà đọc chứ hoang tàn quá :)
''Đại gia bất động sản
Chết nằm dưới cỏ xanh
Mới biết mình của đất
Đất không phải là mình '' - Tranh đoạt làm gì?
Ở đời khó gặp được nụ cười – Đau khổ để làm chi?
Xuân An Lạc (*__*)
Như Thị
--
Tác giả cho hay:
Người có nhiều nhà cửa đi nữa, khi chết cũng đi vào lòng đất mà bên trên mồ xanh cỏ - Thế là hiểu ra cái lý mình cũng thuộc về đất chứ mình không phải là đất - Thì tranh đoạt làm gì nửa ? Bèn thay cái quan niệm sống thay vì tranh giành nhà cửa đất đai cho nhiều mà đổi lại bằng những giây phút vui vẻ an lạc .
Phân tách
----------
Có vị đại gia cả đời bòn nhặt bất động sản rất nhiều nhưng khi chết cũng nằm dưới lòng đất chứ chẳng còn làm chủ nhà cửa đất đai chi nữa!
Thế là cho rằng tham bất động sản hay tài sản trên đời mà chi ? Thay vào đó hãy tìm an lạc thì hay hơn, thực tế hơn! Như thế là đổi cái tham lam khổ đau vì tham tài tham lộc bằng đi tìm an vui trong từng ngày :)
Cái mình là cái chi đây ?
chết vùi xuống đất thân này thành phân
thì thôi tranh đất chẳng cần,
chỉ gieo đau khổ trăn phần đó thôi!
còn như nắm bắt an vui,
thế là sống được một đời bình an ??
xem như tự tại an nhàn,
thế là đạt được khinh an chứ gì ??
cái mình là cái chi chi,
không tham tài sản chỉ vì hiểu ra:
đất kia không phải là ta,
tham lam ngu ngốc chính là khổ đau
mình không giành đất được đâu,
gánh lo vứt nó đi mau cho rồi
trở về thực tại đi thôi,
từng giây từng phút an vui chính mình
Nhưng mà thay vào cái tham BĐS bằng cái tham an vui từng ngày từng phút từng giây cũng đều là lựa chọn cái tham của mình rồi cho rằng mình không tham lam thì có nực cười lắm chăng ?!
Xét cho công bình thì những vị đại gia đi bòn chắt tài sản họ cũng hạnh phúc khi thâu lượm thêm tài sản - Như vậy thì ngay trong tâm khảm của những vị đại gia cũng từng hạnh phúc vui sướng trong từng phút từng giây đó chứ!?
Túm lại thì tham BĐS hay tham an lạc cũng vẫn còn nằm trong vòng luẩn quẩn của tham luyến đó thôi :)