Chọn Lựa - Tạp Chí Văn Hoá Phật Giáo - số 130


Posted by ... ..108..74.27 on Feb 23, 2014 at 11:17:19:

Chọn Lựa - Nguyễn Hữu Đức

Từ sáng sớm đến giờ anh đang phải chọn lựa. Mỗi ngày nghỉ cuối tuần anh đều đón xe buưt để về ngôi nhà của mẹ cách xa trung tâm thành phố khoảng bốn mươi cây số. Mẹ anh tuổi hơn bốn mươi có suy nghĩ “lẩm cẩm” là thay v́ chọn sinh sống trong căn nhà khang trang thuộc nội thành lại thích không khí khoáng dă chốn nhà quê vắng vẻ. Có mảnh đất nhỏ do ông bà để lại, bà đă dùng số tiền dành dụm từ lúc trẻ để xây căn nhà mái tôn vách ván nhỏ xíu mà mùa nắng th́ nóng như thiêu c̣n mùa mưa gió thổi lồng lộng làm người già rất đẽ bị trúng gió để ở. Bà cứ luôn nói với vẻ rắn rỏi: “Má c̣n khỏe biết sức ḿnh c̣n đủ để tự lo. Má hứa khi nào không tự lo được sẽ lên trển sống với con”. Anh biết bà quyết liệt sống một ḿnh như thế một phần v́ người già không chịu được cảnh náo nhiệt ở khu phố anh ở, phần khác v́ mẹ anh muốn là gánh nặng (theo bà nghĩ) cho anh chị Hai của anh. Chủ nhân của căn nhà bề thế khang trang ở nội thành chính là anh chị Hai, c̣n anh, thằng con trai út chưa lập gia đ́nh sau một thời gian bay nhảy đă về tại nhà đó để lập nghiệp và tính chuyện “yên bề gia thất”. Để giải tỏa phần nào nỗi áy náy là không lo cho mẹ một cách trọn vẹn, anh tự hứa là hằng tuần vào ngày nghĩ, anh sẽ đón xe buưt về thăm mẹ và ở với mẹ suốt một hay hai ngày.

Sáng sớm hôm nay anh nhận được tin nhắn: “Sáng nay anh đến nhà em nhé, ba má của em muốn nói chuyện với anh”. Chuyện hai người lớn sẽ nói với anh chính là chuyện của cô ấy và anh có được gia đ́nh bên ấy chấp thuận hay không. Quen nhau không đủ lâu nhưng lần này con tim nói rơ rằng anh đă t́m được bến đậu rồi. T́nh yêu là ǵ? Kỳ này anh có được kinh nghiệm hoàn toàn mới mẻ để nói về nó. Đó là lần lặp đầu tiên thực sự cứ như “sét đánh ngang tai”. Nói “sét đánh ngang tai” là không ngoa đâu. Bởi v́ cách đây mấy tháng, trên con đường vắng, xe máy của cô ấy va vào xe anh khiến anh té đập đầu xuống đường làm trầy thái dương ngang tai. Cú đập trúng như là trời giáng. Cô đỗ anh dậy, thấy máu đổ ra cô đă khóc nức nở, nhưng rất may sau đó anh chẳng bị việc ǵ. Có ai đó nói: “Có thể bạn chỉ mất một vài phút để mê một người, nhưng cần một giờ để thích họ, một ngày để yêu họ, và mất cả một đời để có thể quên họ!”. Ôi, lần gặp “sét đánh ngang tai” đó đối với anh chỉ cần mấy giây thôi là anh mê, thích và yêu luôn cô ấy! H́nh ảnh cô ấy khi gặp lần đầu mà anh giữ măi là vóc dáng cân đối của người không có xương. Với cái nh́n đám đuối của anh, đúng là cô ấy không có xương thật và kinh nghiệm đầu đời của anh không có xương nghĩa là rất đẹp. Bài học sinh lư hệ sinh dục thời sinh viên xem như đă gắn chặt vào đầu anh cho biết vóc dáng, h́nh hài của người nữ khi trổ mă được quyết định bởi hai “hormone” sinh dục nữ, đặc biệt là estrogen. Ôi, estrogen của cô ấy hoạt động tuyệt diệu quá, đă giúp vóc dáng kiều mỵ của của cô tuyệt hảo! Người cô nhỏ nhắn nhưng xương cũng nhỏ, da thịt nơn nà, trắng muốt cùng cùng với lớp mỡ tụ ở nơi cần thiết phải hội tụ, để che bọc tất cả những nơi mà các mố xương có thể lồi lên. V́ thế, đối với chàng trai tràn trề hormone sinh dục nam và testosterone như anh luôn bị hấp dẫn bởi những ǵ estrogen tạo ra, khi nh́n thấy cô ấy với vóc dáng nơn nà được điều ḥa bởi estrogen tuyệt diệu kia, chỉ c̣n cách nói thầm trong bụng: “Cô ấy không có xương, ḿnh yêu cô ấy mất rồi!”.

“Anh đến bằng xe buưt phải không? À, ba má em có việc ra ngoài một chút sẽ về ngay. Anh ngồi ở pḥng khách chờ em vào trong lấy nước ra uống nha!”.

Anh thoải mái thả ḿnh ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành rộng lớn và cảm rơ niềm vui trong giọng nói của cô ấy. Chuyện của hai người chắc là tốt đẹp. Anh lấy điện thoại di động ra bấm số. Đây là quyết định của sự chọn lựa. Anh sẽ gọi điện thoại về cho mẹ báo là có việc rất bận anh chỉ có thể về thăm tuần sau. Trời đất, điện thoại của anh ấy đă hết “pin” từ hồi nào rồi!

“Uống nước đi anh. À, em mới đọc câu truyện trên mạng này hay lắm. Tựa câu truyện là ‘Hoa hồng tặng mẹ’. Một chàng trai trai đến tiệm bán hoa để gửi hoa tặng me qua đường bưu điện. Mẹ anh sống nơi rất cách xa anh. Trước tiệm bán hoa c̣n có bé gái đứng khóc. Anh hỏi nó v́ sao nó khóc. Nó bảo muốn mua hoa hồng tặng mẹ nhưng chỉ có bảy mươi lăm xu trong khi giá một bông hồng là hai đô la. Anh cảm động và mua hoa cho cô bé và đặt bó hoa hồng thật to gửi cho mẹ. Xong anh bảo cô bé có cần nhờ xe của anh chở về nha không. Cô bé vui mừng nhờ anh chở đến nhà của mẹ nó. Cô bé chỉ đường đến nghĩa trang, nơi có một phần mộ mới đắp. Cô bé bảo: ‘Đây là nhà của mẹ cháu’ và đặt đóa hoa hồng mới mua lên mộ. Tức th́, chàng trai quay lại tiệm bán hoa có dịch vụ gửi hoa, mua bó hoa thật to và thật đẹp và lái xe một mạch về nhà mẹ anh cách đó hàng trăm cây số”.

Ôi, cô ấy không xương mà c̣n có tấm ḷng nhân hậu để cảm một câu chuyện cảm động! Con người cô ấy đáng yêu như thế càng làm anh có quyết định cho chọn lựa. Mặc cho cô ấy có vẻ ngạc nhiên, anh nói ra ngoài để mua môt tờ báo. Sạp báo cũng là nơi gọi điện thoại công cộng. Nơi cửa pḥng điện thoại công cộng, anh gặp một thằng bé. Nó hỏi anh: “Chú ơi, chú biết số điện thoại của Niết-bàn không?”. Anh trố mắt, thằng bé nói tiếp: “Dạ, mẹ cháu đang ở đó và cháu rất mong gặp mẹ!”. Không, thằng bé không có trước mặt anh mà chủ là tưởng tượng của anh để giúp anh chọn lựa. Anh bấm số. Giọng nói trong trẻo của cô ấy vang lên qua điện thoại trước khi anh bắt đầu nói và cứ thấy loang loáng cảnh tượng giật lùi bên cửa sổ của chiếc xe buưt đưa anh về với mẹ.



Follow Ups:
Monitor only
Password:   

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments: (Xin nhớ đ�nh một chấm v�o khung điện thư ph�a tr�n)
 M� đang d�ng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website ch�nh của Anh Tuấn


[ VSGardens Dharma Forum ]