ta vẫn có một nỗi niềm rất lạ
hay bâng khuâng như nắng trải giữa đời
nhạy cảm hơn cả lá rụng ngoài trời
khi chạm đến sẽ ngập lòng tơi tả
giọt rưng rưng làm nhoè đi tất cả
nghẹn ngào dâng những chất chứa trong lòng
vòng tay người còn ôm lấy ta không ?
cho bão tố về nơi chưa thể tới
hôm nay nắng trải đầy thương nhớ mới
lá rộn ràng rơi rụng bước Thu sang
một ta ngồi thầm lặng nghĩ hoang mang
liệu bình yên có vuông tròn giai điệu ?
ta vẫn có một nỗi niềm kỳ diệu
như khi không chẳng chút nghĩ suy chi
thật bình yên như mặt nước vô tri
nhưng động khẽ sẽ thành ra bão loạn
lắm khi bão kéo dài như bất tận
lướt qua rồi để lại những tan hoang
thân mệt nhọc và tâm lại đa mang
ta thao thức khi mặt trời đã tắt
trong ngũ uẩn "sắc tưởng hành thọ thức"
tránh được không trong sáu ngả đi về ?
nhìn phận người còn nặng gánh đam mê!