Đời thường này vốn dĩ chỉ là mơ
vì tất cả rồi đây đều thay đổi
như lá dâu hái cho tằm ăn rỗi
thành nhộng rồi sẽ hóa bướm bay đi
có gì đâu một giấc mộng lạ kỳ
khi tỉnh lại sẽ biết mơ không thật
một ngày mới lại lo toan tất bật
ánh dương hồng xen kẽ lá tan mau
bàn tay người nhỏ bé giữ được đâu
ngoài nuối tiếc thời gian qua vùn vụt
hạnh phúc trần gian thuộc nhà thế tục
cuộc trăm năm bỗng chốc sẽ ra đi
có thành không - thay đổi đã định kỳ
luân chuyển mãi sinh ra rồi phải diệt
ngoài vô thường, hỏi mấy ai dễ biết
thánh nhân đi để lại một chiếc hài
ghi chú:
Dĩ nhiên trong mắt chúng ta, trong trí chúng ta, tất cả trần gian này là hiệu hữu . Hãy thử véo tai là biết đau (ngoại trừ thần kinh hệ bị hư hay là vừa tiêm xong 1 mũi thuốc tê làm cho hệ thần kinh quanh tai ngưng hoạt động)
Tuy nhiên cái đau đó không vĩnh viễn tồn tại - thì có đó rồi trở về như không có cái đau ấy . Như vậy những gì hiện hữu chỉ tạm thời, do đó có tạm để rồi thời gian làm cho trở về không
Có là có ngay trong thời điểm xúc tác của mắt thấy và thần kinh hoạt động
không là không còn một khi thời gian qua đi
Điều khó hiểu trong hệ tư tưởng có mà lại trở thành không kia do có thời gian, cho nên không lệ thuộc bởi thời gian vận hành thì lý luận có không sẽ trở thành vô hiệu .
Ai nắm được chìa khóa thoát ra vòng ảnh hưởng và trói buộc của bánh xe thời gian cũng có nghĩa là người ấy nằm ngoài vòng kiềm tỏa của vô thường - Phật học gọi là liễu thoát sinh tử .