cả đêm nay, mẹ trong tù vò võ
sữa đầy căng, con chưa uống giọt nào
con ở đâu rồi, hẳn trong giấc chiêm bao,
đang đói khát và luôn tìm kiếm mẹ
mới hôm trước, bụng mẹ căng đầy sữa
chúng cắm dây vắt kiệt cả vào bình
con ở chuồng bên run rẩy thân hình,
lọt lòng mẹ chẳng có gì tẩm bổ!
tự kiếp này hai ta vào bể khổ
suốt một đời chưa thấy cánh đồng hoang
chân chưa từng dạo những bước thênh thang
nhìn cỏ ngọt ngợp lòng trong ánh nắng
đáng lẽ ra, đời chẳng nhiều cay đắng
đói thì ăn, khát có nước cam lồ
những ruộng đồng ven con nước quanh co
cây râm bóng mát, tối là nhà tạm trú
nhưng lòng tham con người không thể đủ
chúng đua nhau tranh cướp chẳng từ tâm
giòng giống bò nay phải chịu chung thân
làm một thứ thức ăn cho khẩu vị!
giống người kia ơi, có bao giờ suy nghĩ
giòng lệ buồn mẹ héo hắt khôn nguôi!?
đứa con lọt lòng chịu đói chết thôi
mẹ dư sữa, chúng vắt đem đi bán
thịt của con, chúng đua nhau đánh chén
con đói mềm, thịt nhũn chúng khen ngon
còn lại đám bê may mắn hơn con
chúng đem nhốt để ngày ngày tẩm bổ
thức ăn kia pha thuốc gì chẳng rõ
ăn như điên và rất chóng lên cân
ngủ rồi ăn liên tục biết bao lần
vài năm tuổi đã trở thành lực lưỡng
kiếp bò xưa trời sanh và trời dưỡng
vòng tử sinh có lão, có tự do
kiếp bò nay là tù ngục buồn so
vòng sinh tử bây giờ không còn lão
bản án tử hình, hai hàng lệ ráo
khóc được đâu, không nói được tiếng người
làm kiếp bò khổ lắm "trời ơi!"