.. Quá cảnh nhân gian mượn áo người
Mặc vào ngộ nhận áo là tôi,
''Áo vũ cơ hàn'' hay gấm lụa
Hẳn mốt mai về, trả lại thôi!
Quá cảnh trần gian mỏi gót chân
Khóc, cười, vinh, nhục điệu xoay vần.
Thôi về, giả biệt đời sân khấu
Mỉm cười bước nhẹ dưới hiên trăng..
Như Nhiên TTTuệ
----
Nhìn quẩn nhìn quanh đã biết ta
áo này mình đang thử mặc qua
người hay là áo mơ là áo
trả áo xong rồi sẽ xót xa!?
bầu trời trong suốt có biết đâu
khi phù văn giăng phủ ngang đầu
thì hay mặc cảm buồn ghê gớm
vì ngỡ trời giờ đã khác nhau!!!
Hãy như là áo khi là áo
hãy cứ như mây bay bốn phương
và ngay nơi ấy không phiền não
mà thấy bình yên khắp nẻo đường