Những Trường Thiên Lục Bát của Phạm Doanh


Posted by Phạm Doanh ..99..81.254 on Jul 03, 2017 at 14:03:51:

Những Trường Thiên Lục Bát của Phạm Doanh

Tình Khúc Người Say (73)

Tìm em trong cõi hao gầy

Tìm em trong cõi hao gầy
Hình như tâm tưởng đã đầy mông lung
Phải còn em?
dáng phù dung?
Mộng du chưa tỉnh trong vùng hoang mang
Phải em không?
vẫn áo vàng?
Mà như hư ảo mây ngàn bao quanh
Trong tay, còn chút nắng hanh
Khi tàn hơi ấm, là xanh xao đời

Anh về qua phố không người
Ngập ngừng hứng hạt mưa rơi trên cầu
Gió sương, áo mỏng thoáng sầu
Nỗi buồn thiên cổ vẫn hầu chưa nguôi
Hồn hoang dã,
mộng hư vời
Từng cơn nước,
chảy qua đời thênh thang
Hồi tâm, ngoảnh lại điêu tàn
Trên tay huyền ảo, trăng vàng lung linh
Phải không em ?
chuyện chúng mình
Còn đầy nỗi nhớ, còn tình hương xưa
Thôi em về nhé,
kẻo mưa
Tiễn em mấy đoạn, vẫn chưa ngút ngàn

Bàn tay khua nước, xóa hình
Một vầng trăng vỡ như tình hao hư
Thôi em, bên ấy sương mù
Quanh đời chật hẹp phù du bận lòng
Từ em về lại bản buôn
Ta chờ con nước trên nguồn về xuôi
Em mang cơn lốc qua đời
Cuồng phong gió bão trong lời du ca
Em đi ta lại trầm kha
Niềm đau sa mạc cũng là vắng em
Lá rơi tơi tả trên thềm
Tìm trong men rượu niềm quên lãng đời

Còn đâu mắt biếc môi cười
Xanh xao năm tháng cho người dại ngây
Mưa trên xóm vắng hao gầy
Phập phồng bong bóng trôi đầy phố xưa
Gửi hồn theo những hạt mưa
Thấm vào lòng đất cho vừa nhớ thương
Xa em đã mấy năm trường
Còn nghe mất mát, còn vương nỗi nhầu
Tình muôn thuở,
vạn kiếp sâù
Nỗi buồn tượng đá cúi đầu bơ vơ
Này tôi, sao mãi đợi chờ
Giọt mưa trên mái nhà thờ tháp chuông
Vang vang ngân vọng cung buồn
Tiếng rền hòa tiếng mưa tuôn trong đời.

Phạm Doanh

_________________________________________________

Tình Khúc Người Say (bài kết thúc)

Trường ca cho kẻ đơn hành

Dáng ai đứng tạc lưng đồi
Đơn sơ thủy mạc nét người hay tranh
Khói lam từ cánh rừng xanh
Lửng lơ đầu núi, mong manh nắng chiều
Thả hồn theo nỗi tịch liêu
Có niềm cô độc theo diều lên không
Tìm trong nơi cặn bã lòng
Còn chi đâu nữa mà mong ngóng gì

Một ly, rồi lại một ly
Vì em ta cứ ly bì đấy em
Nắng Xuân rọi sáng trên thềm
Mà ta say quá, bắt đền em đây
Vòng tay, đã thiếu vòng tay
Dù hoa xanh thắm, trong ngày tháng tư
Tình ơi, sao vẫn chần chừ
Để ta ngóng đợi, mỏi nhừ tim ta

Vì em không bỏ tháp ngà
Vườn cây quên nước phù sa sông Hồng
Lúa vàng quên tuổi đơm bông
Măng tre quên mọc, mục đồng quên trâu
Hoàng hôn tím mộng ban đầu
Niềm vui chớm nụ đã sầu biển khơi
Này em, tình khuất sau đồi
Giăng chi mối lụa để rời rạc tơ

Gót hài vết lạnh ơ thờ
Ánh trăng khung cửa hững hờ phận đau
Một người trên bến giang đầu
Một người ngấn lệ canh thâu héo mòn
Dù say vẫn biết mất, còn
Dù tê dại vẫn thấm đòn trên da
Coi như mật đắng, khổ qua
Cho khờ cảm giác như là đồng đen

Phong trần gió bụi dần quen
Bảo mình bỏ cuộc bon chen mệt nhoài
Gió chiều lộng ải quan ngoài
Biên cương quán nhỏ gọi hoài tên xưa
Tỉnh say, say tỉnh,
tỉnh chưa ?
Quanh đời những trận gió lùa bên tai
Mộng du mờ mịt trần ai
Trải lòng trên những ngắn dài nhân duyên

Lâu rồi chưa được bình yên
Tràn trong tâm khảm cơn điên vật vờ
Có chăng chỉ cuộc tình cờ
Có chăng là chuyện dạt bờ rong rêu
Một lần đau, một lần yêu
Đổi sao cho được trăm chiều ngây ngô
Nguội lòng đá tảng đáy hồ
Phía trên mặt nước giả vờ sóng chi ?

Cho nhau ngôn ngữ từ bi
Để theo cơn gió bay đi cuối trời
Bọt bèo trên sóng ngàn khơi
Có chua cay lắm thiệt lời dối gian
Tỉnh ra canh rượu chóng tàn
Bình ngang chén ngửa bàng hoàng phế tâm
Lâu rồi chẳng nói thành câm
Nhờ say quên hết thăng trầm đó thôi

Phù vân hết cõi con người
Bóng trăng sóng nước làm khơi mạch buồn
Người về xứ thượng bản buôn
Tìm trên lối sỏi có nguồn vị tha
Phải chăng dưới cội cây già
Có chân thiền bỏ ta bà thế gian
Ngút ngàn đâu chẳng ngút ngàn
Lần theo dấu cỏ vẫn hoang vu đầy

Nhiều khi đang giữa cơn say
Nghe dòng nước lạnh dội ngay tâm hồn
Bỏ chai rượu chẳng hết buồn
Bỏ em chẳng hết cội nguồn khổ đau
Nhiều khi đang giữa canh thâu
Trong cơn mộng mị biết đâu lối về
Tưởng chừng trăm chiếc bóng đè
Có niềm hoảng sợ bốn bề vây quanh

Hình như trời đã bình minh
Sao người vẫn đứng một mình bên song
Sóng ngoài khơi, sóng trong lòng
Lập lòe ngọn nến nhỏ dòng lệ rơi

Đăm đăm nhìn phía chân trời
Hải đăng ngần ngại, dõi đời phiêu linh
Đằng sau vừa dứt cuộc tình
Bước chân mỏi mệt, thể hình hư hao
Rừng tràm, gió bắc lao xao
Biển đông khơi sóng tạt vào rong rêu
Một vùng dĩ vãng tiêu điều
Còn trong tâm khảm ít nhiều ưu tư

Tình quên lời cuối tạ từ
Hoang vu chợt thấy đã hư con người
Bước đi về chốn xa vời
Dáng đầy khắc khoải như thời xa xưa
Mắt buồn loáng đọng hạt mưa
Còn đâu màu nắng khi chưa vướng sầu
Ddường gió bụi, biết về đâu
Tóc sương pha lẫn với màu áo đen

Lá bay tan tác bên thềm
Bóng người mờ nhạt trên nền khói lam
Nhìn quanh chỉ thấy mây ngàn
Gió về từ đỉnh Tháp Chàm vi vu
Lạc loài một kiếp phiêu du
Nay đây mai đó bụi mù bước chân
Khi trên bản thượng rượu cần
Khi miền gió cát thấy gần cõi ma

Mười năm lao khổ phong ba
Nhiều khi nghĩ lại lòng ta nguội tàn
Trả người giấc mộng tơ vàng
Ta ôm định phận ngút ngàn trong tay
Ngày xưa thần tượng là đây
Năm năm trụy lạc hao gầy xác thân
Trả lại tôi những tượng thần
Tôi lên xứ thượng,
rượu cần,
đổi,
say!

Rượu cần đắng,
rượu cần cay
Phải chăng kỷ niệm, lá bay qua đời
Thôi em, ngày mộng xa vời
Còn đâu vạt nắng chiếu ngời áo xưa
Còn đâu lúc dưới cơn mưa
Hàng hiên quán nhỏ, mái dừa giọt sa
Chuyện mình giờ đã phôi pha
Em yên phận gái lên phà sang sông

Sóng như còn dậy trong lòng
Chiều bên sông nước, xuôi dòng, lá trôi
Bao năm, thần tượng trong đời
Là em với mắt môi cười đắm say
Là em tràn suối tóc mây
Tình yêu gói trọn vòng tay ngọt lời
Thế mà mất hết, em ơi
Chỉ còn trống vắng quãng đời mênh mông

Niềm đau lắng đọng trong lòng
Bóng nghiêng nghiêng đổ bên dòng hắt hiu
Áo sờn vai, bạc đã nhiều
Trên đầu mái tóc muối tiêu lẫn màu
Chiều nay tạm trú nơi đâu
Bao la một cõi giang đầu biên cương
Thở dài, người lại lên đường
Cát bay trong gió, mắt dường như cay .

Phạm Doanh


____________________________________________

Tình Khúc Người Say (35)

Tôi mang bạc bẽo lên đài thắp hương

Chiều nay lặng lẽ thế này
Trong căn phòng vắng một ngày trôi qua
Tình yêu mây khói phai nhòa
Người xưa lãnh diện lạ xa lâu rồi
Tôi nhìn bóng, bóng nhìn tôi
Nhìn lâu thấy lạ, lại thôi, không nhìn
Như tôi, bóng cũng im lìm
Như tôi, bóng cũng đang tìm kiếm tôi

Nghe lòng sương khói mù khơi
Còn đây một nửa mảnh đời tàn hoang
Nửa kia mộng mị trần gian
Ngày qua mờ nhạt nắng vàng cuối thu
Quay về quên hết thật hư
Nghe luồng đạn phá tâm tư điêu tàn
Vách tường vết nứt dần loang
Cơn đau mệt mỏi, bàng hoàng xác thân

Tôi ngồi diện bích hoang tàn
Màu vôi trắng bệch võ vàng tâm tư
Hình như ngoài ấy còn thu
Mà trong lòng đã âm u đông về
Ngổn ngan giăng mắc trăm bề
Bao nhiêu ý tưởng ngu nghê thế này
Chẳng thà uống đến khi say
Còn hơn ngồi đếm trên tay nỗi sầu

Trắng đêm cho mắt quầng sâu
Thì thôi ân nghĩa ví dầu bỏ đi
Ướt làm gì nữa bờ mi
Còn câu ca kệ còn ly hoang đàng
Kệ tôi trong cõi điêu tàn
Thà say ngất ngưởng chẳng màng gặp ai
Một lần yêu, mãi yêu hoài
Có sang biên ải vẫn dài nhớ thương

Giá như em hóa thành chuông
Tôi làm dùi gõ nhịp buồn ngân nga
Giá em là hạt thóc ngà
Tôi làm dưa mắm đậm đà cơm em
Giá mình chưa một lần quen
Tôi đâu từng tối đỏ đèn đợi trông
Giá mình duyên phận vợ chồng
Lòng tôi đâu rối bòng bong như vầy

Từ em làm mất thơ ngây
Tôi về kinh kệ từng ngày đó em
Trả tôi giấc mộng êm đềm
Em theo người khác, bắt đền ai đây ?
Hỏi em có nhớ những ngày
Năm xưa hò hẹn, tay trong tay mềm
Tiếng côn trùng vọng trong đêm
Hương Bằng Lăng tỏa nhẹ êm hai hàng

Từ tôi lòng dạ hoang mang
Tấm thân vô định lang thang một đời
Nhìn về một cõi mù khơi
Nghe hồn phiêu bạt rã rời tâm tư
Mùa thu, lại một mùa thu
Có ai mở khóa ngục tù trong ta
Đời còn đó, đường còn xa
Đến đâu cũng lạc vào sa mạc buồn

Phi lao xào xạc trên cồn
Từng bông hoa cỏ chạy dồn xa xa
Hoàng hôn tím xẫm bóng tà
Dã tràng mỏi mệt chìm ra sóng cuồng
Suối sông tắt nghẹn mạch nguồn
Con thuyền trên sóng cánh buồm tả tơi
Mất em, mất cả cuộc đời
Mất em tôi trở thành người vong thân

Từ nay là hết nợ nần
Em thu lời lãi để phần tôi đau
Phải tôi thăm ván bán cầu
Để em làm cớ dứt câu ước thề
Lòng tôi vẫn trọn một bề
Giăng câu bủa lưới kết bè đợi em
Tôi như kẻ lạc đi tìm
Những nơi quanh quất trăm nghìn khó khăn

Về nơi đá sỏi vết hằn
Lòng nghe mỏi mệt trong căn phế thành
Đường Em lối cỏ còn xanh
Đường tôi rêu phủ bao quanh dấu giầy
Em còn đó, tôi còn đây
Mà sao tình lỡ, kiếp này cũng xong
Sương giăng kín một giòng sông
Tim côi băng tuyết mùa đông đóng đầy

Tôi nhìn tôi, bóng hao gầy
Lại nhìn thánh giá, nhìn cây khổ đời
Tìm đâu có lại tiếng cười
Tấm gương rạn nứt soi đời trầm luân
Mắt mông lung dán lên trần
Hình như như thế là phần của tôi
Đã quen lầy lội lâu rồi
Qua vùng đá tảng thấm lời triết nhân

Lạc loài ngày tháng phù vân
Hết cơn mộng mị thấy gần xuôi tay
Bao nhiêu khát vọng vơi đầy
Trôi theo những đám mây bay ngút ngàn
Còn đây cuộc sống đi hoang
Trầm kha trong vũng điêu tàn xác xơ
Như loài thạch thảo ơ thờ
Đêm nghe tiếng gió vật vờ đơn côi

Em về bên phía kia đồi
Tôi nhìn sông nước buồn trôi lặng lờ
Biết là thua cuộc vẫn chờ
Biết người lãnh đạm hững hờ vẫn yêu
Tình theo từng cánh rong rêu
Tình theo con nước buổi chiều ra khơi
Tôi ôm giấc mộng xa vời
Em từ cổ tích đáp lời kinh đêm

Lâu rồi cô độc đã quen
Quên đi cuộc sống ở bên phía ngoài
Cho thời gian mãi trôi hoài
Cuộn người trong giấc mệt nhoài hoang vu
Phải chăng đâu cũng sương mù
Mà sao hồn lạnh âm u lạ thường
Ơ kìa chiếc bóng trên tường
Dường như lay động lại dường như không

Còn đây băng giá ngàn phương
Tiếng cười ngất ngưởng như dường quá say
Từ tôi tiều tụy lâu ngày
Đàng sau cánh cửa, em quay gót hài
Từ nơi cát bụi mệt nhoài
Tôi mang bạc bẽo lên đài thắp hương
Chiều nay trên xứ thượng buồn
Nghe trong gió hú cội nguồn bể dâu.

Phạm Doanh



Follow Ups:
Monitor only
Password:   

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments: (Xin nhớ đ�nh một chấm v�o khung điện thư ph�a tr�n)
 M� đang d�ng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website ch�nh của Anh Tuấn


[ VSGardens Poem Forum ]