Thu vẫn đến trong mắt người
từng canh khuya vẫn trong không gian
anh biết Thu anh đi không trở lại
đêm đã qua, sương còn đọng trên ngàn
Thiên Thu ghi khắc vào tâm khảm
tri âm còn vọng lại tiếng thời gian
Trời sẽ khóc khi lá vàng theo gió
anh làm sao không võ vàng !?!
hồn anh đã nhập vào cây cỏ
giập vùi trong những bước mơ hoang
Trời đang lập Thu và đêm hôm trước bắt đầu thấm lạnh vào buổi sớm em ạ!
Anh ngồi hứng giọt sương mơ hồ đọng trên cành lá giọt trên tóc trên vai thấm vào người vào hồn anh cho mãi đến khi sương đẫm đôi mắt nhắm nghiền rồi tràn ra lúc nào không biết!
Anh ngồi dưới cội mãi cho đến khi nắng lên hong khô áo!
Anh chậm rãi đứng lên làm những động tác thể dục như thường lệ để giữ gìn sức khoẻ cho tấm hình hài này không phải nhanh chóng phai tàn theo tháng theo năm!
Còn biết bao nhiều điều anh bảo rằng anh sẽ đợi đến khi nào em sẵn sàng thì anh sẽ nói cho em biết sau!
Em còn nhớ không, trong lứa tuổi 30 cơ thể anh chẳng hấp thụ được chi ngoài các món chay và rau phải nấu kỹ!
Bây giờ anh chuyển sang lối dinh dưỡng bằng các rau quả còn tinh khôi, nghĩa là chưa nấu chín, chỉ rửa qua loa trước khi ăn, vì lỡ anh ăn thức ăn nấu chín như trước đây, người anh sẽ cảm thấy nặng nề suốt ngày và tinh thần cũng không được minh mẫn .
Anh sẽ về lại thành phố vào đêm nay, những gì anh chưa kịp nói với em sẽ hóa thành những câu nói vu vơ nào đó!
Thành phố anh tạm trú cũng đang thay màu lá, như mọi lần Trời sẽ diễn tả tâm trạng thay anh khi lá vàng trút xuống quanh các lối đi .
Mười năm như thoáng qua, đêm lại có thể dài như không chờ đợi được ngày mai!