NỖI NHỚ DỊU ÊM
Anh có biết khi nương ḿnh theo gió
Nỗi nhở nào như tiếng sóng dịu êm
Hồn em lẫn trong muôn ngàn cây cỏ
Mong mặt trời không lặn mỗi hoàng hôn
Đêm từng đêm đối diện với cô đơn
Chỉ mong sáng ḷng ḿnh thêm cứng cỏi
Là con gái vẫn trăm ngàn yếu đuối
Phải dấu đi để tiểp tục sinh tồn
Em sống cho ḿnh và sống cho con
Để tương lai không một màu ảm đạm
Bao nước mắt tưới cho mầm xanh măi
Mặc ngày sau thân xác có héo ṃn
Rồi một ngày khi từ giă thế gian
Em nhắm mắt mang theo ḿnh nỗi nhớ
Hồn nhẹ nhàng trớ về nơi khung cửa
Trả cho anh bao âu yếm dịu dàng ...
thp
05/25/15
Năm tháng đó anh lặng yên không nói
ngày qua ngày gặm nhấm tận ḷng đau
lạnh vào hồn giá buốt vết thương sâu
Đông lấn lướt giăng mùa sang đến Hạ
Đâu có phải anh là người xa lạ
đọc thơ em, đau xót tận linh hồn
không thể bằng những câu nói tinh khôn,
đ̣i an ủi những cơn đau chất ngất ?!
Thương cảm thật nhiều, tim anh tan nát
trải tim ra ôm vạn vật vào ḷng
anh lên rừng, thiên nhiên lên tiếng hát
Giao cảm tràn về, em biết hay không ?
ngày qua ngày anh vẫn trông mong
xin Thượng Đế gửi sang em sức khoẻ
thân thể này anh đem san xẻ
để cùng em vượt thoát những cơn đau
có nợ nần ǵ mà ta trả cho nhau,
anh không nói, nhưng tin em vẫn biết
thần giao cách cảm có bao giờ ly biệt