Có bao giờ em tự hỏi tại sao ?
anh trốn tránh tận phương nào xa lắm
hay lánh mặt nơi núi cao rừng thẳm
quen ẩn mình nơi hang cốc vực sâu
Có bao giờ em lại nhận ra đâu ?
những trăng Thu anh như viên sỏi nhỏ
em nghe không những âm thanh thật rõ
tiếng khô khan rơi tận góc linh hồn
em có nhìn biển rộng lúc hoàng hôn ?
nghe thấm thía một nỗi buồn nào đó
anh là mây trôi theo từng cơn gió
đợi em trông ra mãi cuối chân trời
khi Xuân về em cảm thấy đơn côi
khi muôn sắc rủ nhau theo gió sớm
hồn anh ấp ủ trong từng hơi ấm
thành đôi tay ôm ấp trọn tình em
Tay ngại ngùng nắm lấy những tơ vương
Bao tan vỡ xin gom về giữ chặt
Trong sâu thẳm khi nhìn vào đáy mắt
những yêu thương luyến ái lẫn gọi mời
Ta mỉm cười trong giây phút lả lơi
Thơ hay mộng nhưng mãi đừng là thật
Vì tỉnh giấc sợ chút tình bay mất
Người xa xôi ta lặng khóc cuối trời
Nụ cười này xin giữ mãi trên môi
Và ánh mắt nơi cửa hồn diễm tuyệt
Ta không biết có điều gì cứ hút
Muốn giang tay ôm lấy một dáng người ....