Không còn gì để chia
Anh không còn gì để chia cho em
Từ mái tóc nhuộm màu thời gian trắng
Từ khoé mắt héo khô, nguồn lệ vắng
Từ tay mòn, chân mỏi, một tình xa
không còn mùa xuân, để chia cho em
Những ngày ấy, qua rồi, không trở lại
Chưa kịp để hoa ươm, và cỏ trải
Lầu đài mơ, thực tế xoá tan rồi
Không còn mùa Hạ để chia cho em
Màu nắng đã phai mờ trên nẻo phố
Phuợng vỹ chết trong lòng người viễn xứ
Mặt trời đen cuộc sống kẻ tha hương
không còn mùa Thu để chia cho em
Cái thế giới của anh giờ quá cũ
Theo năm tháng khô vàng như lá rũ
Thôi đừng chờ mong...
Nếu mà có thì mùa đông mà thôi
Anh sẽ giữ, không thể nào chia được
Đâu nỡ muốn cho lòng em giá buốt
Phải không em ?
Em ...
Đừng bao giờ nhìn anh là lạ thế...
Rất thật tình, anh chẳng có gì chia ...
Duy Định
ngày ???