Những điệu Thu ca
Chớm Thu
Mới đó mà nay đă chớm thu
Đường đi lối cỏ giắc sương mù
Sáng ra hơi lạnh buồn se sắt
Mây xám ngang trời chẳng lăng du
Giọng hát Khánh Hà tha thiết lạ
Làm cho tâm tưỏng chợt đau nhừ
Bài ca mang nỗi niềm vong quốc
Ta nguời mất nước thật rồi ư ?
Phạm Doanh
______________________________________________
Chiều thu Hà Nội
Chiều thu dạo gót trên đường
Những đường Hà Nội dễ thương vô cùng
Công viên trong phố Quang Trung
Đôi nhân t́nh bé ngập ngừng bên nhau
Bằng lăng tim tím một màu
Thờ ơ lá rụng, gợi sâù mang mang
Bên kia hè, gốc cây bàng
Có cô áo tím mở hàng cà phê
Hây hây ngọn gió thu về
Em đang đi cạnh, chợt kề anh hơn.
Phạm Doanh
___________________________________________
Chiều rừng thu
Đưa em đi dạo rừng thu
Ḿnh ta giữa chốn hoang vu núi đồi
Lối đi không dấu chân người
Lá vàng mấy chiếc lặng rơi tiêu điều
Lá rơi trên bước người yêu
Tóc em vờn nhẹ theo chiều gió bay
Hương thời gian quyện quanh đây
Ngàn năm đọng lại cho ngày này thôi
Áo anh làm chiếu em ngồi
Lắng nghe t́nh tự trong lời cỏ cây.
Phạm Doanh
__________________________________________
Thu sang
Ồ hay!
ḱa thật là hay
Một đôi bướm lạ lượn bay trong vườn
Thu về
giăng sợi tơ vương
Giắc ngang lối mộng, người thương ngỡ ngàng
Thu,
sao nhanh thế lại sang
Cho rừng lá chuyển sắc vàng, sắc nâu
Thu về trên bến giang đầu
Trong em mắt đẹp thoáng sầu mộng mơ.
Phạm Doanh
_____________________________________________________
Hoài niệm Thu
Nhớ một ngày, lại nhớ một người
Đường xưa lất phất hạt mưa rơi
Đầu thu rừng lá vừa thay sắc
Vạt nắng c̣n vương ấm tháng mười
Em bước nhẹ êm trên lối cỏ
Gót chân cùng nhịp với chân tôi
Tay trong tay tưởng đời hương mật
Thoáng đấy mà nay đă mất rồi.
Phạm Doanh
_______________________________________________
Chiều Thu
Có những chiều thu chợt thấy buồn
Lá bay xao xác đến ngàn phương
Công viên thứ bảy đ́u hiu lạ
Ghế đá không người vắng thảm thương
Chẳng biết bao nhiêu ngày lá đổ
Mà nay đă ngập choáng con đường
Hàng cây trơ trụi nghiêng nghiêng bóng
Lăng đăng phai nḥa ánh tịch dương
Nhớ một mùa thu, nhớ một người
Đường xưa lất phất hạt mưa rơi
Đầu thu rừng lá vừa thay sắc
Vạt nắng c̣n vương ấm tháng mười
Em bước nhẹ êm trên lối cỏ
Gót chân cùng nhịp với chân tôi
Tay trong tay tưởng đời hoa mật
Thoáng đấy mà nay đă mất rồi
Rừng thu vàng nhạt nắng phai phôi
Chiều nhẹ dần qua lắng ngậm ngùi
Mơ ảo khói huyền che ngọn trúc
Bềnh bồng mây xám phủ lưng đồi
Con đường trước mặt c̣n xa lắm
Quán nước ven sông đă đóng rồi
Người khách qua đ̣ không ngoảnh lại
Có ǵ chua chát đọng trên môi .
Phạm Doanh