Vùng Tối (Phần 1-19)


Posted by Phạm Doanh ..76..70.139 on Jan 18, 2017 at 16:04:51:

Vùng Tối - Phạm Doanh -
Phần 1

Quán Ngọc Huơng nằm trên đường Vơ thị Sáu được mở dưới dạng mới và theo luật hiện hành. Mấy năm trước, sau một thời gian các quán Karaoke ôm v́ quá vi phạm thuần phong mỹ tục nên chính phủ hạ lệnh đóng cửa, lư do v́ dân đi hát ngồi trong pḥng riêng có máy lạnh, đóng kín cửa, tắt hẳn đèn chỉ c̣n ánh sáng từ màn ảnh TiVi không đủ soi đến chỗ ngồi. Khi hết một bản chờ sang bản khác th́ tối như hủ nút, trong pḥng chỉ có vài khách cùng tiếp viên khiến khách chơi tha hồ mà quậy. Nhiều chỗ biến thành ổ điếm trá h́nh, có nơi c̣n lộng hành đến nỗi tiếp viên chui xuống gầm bàn mà... đánh giày cho khách.

Bây giờ chính phủ cho thư giăn trở lại nhưng cấm ngăn pḥng riêng kín mít và tối bưng, nghĩa là tất cả mọi khách và tiếp viên cùng ở trong một vài pḥng lớn, đèn th́ mờ mờ chứ không được tắt. Dĩ nhiên chuyện khách bốc hốt hay sờ soạng là điều khó tránh nhưng ở quán này chủ yếu tiếp khách sang nên để đèn sáng hơn, trang trí nhă nhặn hơn và tuyển tiếp viên mặt mũi sáng sủa hơn, nói chung th́ cũng có cô chịu theo đi khách, vào hotel hay đi đâu không biết, nếu khách trả nhiều tiền; nhưng chui xuống gầm bàn th́ chưa xảy ra bao giờ, một phần v́ khung cảnh không dung túng, che đậy các hành vi thiếu vệ sinh đó. Trên nguyên tắc th́ chủ quán không can hệ ǵ đến chuyện không xảy ra trong quán ḿnh.

Tiếng nhạc dần dần tắt, Giám Đốc Phú cầm micro hồi hộp nh́n vào màn ảnh Karaoke chờ máy chấm điểm bài hát của ḿnh. Ông ta muốn biểu diễn với bàn tiệc hôm nay nên đă tập đi tập lại bài "Chuyện Ba Người" cả tuần nay. Màn ảnh chớp chớp vài cái, các con số trên khung điểm quay loạn lên, kéo dài sự chờ đợi của khán thính giả một lúc rồi ngừng ở mức 75 trên 100 và hàng chữ "Good" nhấp nháy.
Phú tiu nghỉu về lại bàn trong tiếng vỗ tay c̣ mồi của đàn em và nhân viên. Ḥa, Phó Giám Đốc Tài Chính muốn nâng bi xếp
- cái máy này chấm điểm sai bét, hôm trước anh hát bên Hồng Dạ cùng một bài này được tới 90 và "ve ri gút" mà.
Lệ Thảo ngồi cạnh Ḥa cũng hùa vào
- Dạo này anh hát hay hơn trước nhiều rồi. Chắc máy hư làm sao đó anh Phú, ít có ai được trên 90 lắm.
Thành, Trưởng ban nhân sự sau khi vỗ tay bôm bốp, chuồn vào phía sau kiếm Hằng, chủ quán hỏi
- Nè chị chủ nhà, có cách nào cho cái máy chấm điểm cho Giám Đốc tui khá khá hơn không? mỗi lần ổng đi hát ở đây, toàn là dưới 80 điểm, làm ổng và tụi này quê cơ quá. Coi chừng chị mất khách đó, tui dă nói cho chị một hai lần rồi.
Hằng vừa thở dài vừa xum xoe:
- Anh Thành ơi, bộ máy này mới mua một tháng v́ mấy anh chê bộ máy cũ đó. Tôi gửi tận bên Nhật tốn cả hai mươi ngàn đô la, thằng cháu mua giùm nói bộ này chưa tới kịp Hồng Kông nữa đó anh. Lần trước sau khi anh than phiền vụ chấm điểm, tôi có bảo mấy thằng nhỏ coi có cách nào nâng điểm anh Phú không, v́ máy hiện đại quá nên tụi nó mày ṃ cả tuần rồi mà không được, lúc năy ảnh hát là có đứa điều chỉnh âm thanh theo sát giọng ảnh đó. Tôi có thuê một kỹ sư tin học đến xem rồi, anh ta hứa là có thể viết chương tŕnh lại để điều khiển chuyện chấm điểm được. Tuần sau th́ xong.
- Chị làm sao th́ làm, ổng quê lắm đó.
- Dạ để tụi tôi gắng hết sức, cám ơn anh đă cho biết.

Hằng dúi vào tay Thành một phong b́ nhỏ, tiền phần trăm cho công của Thành mang bữa tiệc lớn này lại quán bà ta. Chuyện kẻ có cơm người có cháo là phổ thông và đương nhiên ở cái xứ này. Từ người tài xế lái xe đưa khách du lịch vào quán nghỉ chân dọc đường, hay chỉ mối khách sạn, hay đưa Việt Kiều đến các nơi mua sắm, đâu đâu cũng phải biết luật chơi, ngay cả xe đ̣ chỉ chở khách nghèo khổ vào quán ăn xập xệ bên đường, chủ quán không trả nổi tiền phần trăm th́ cũng dọn cho tài xế và lơ xe một bàn riêng, thức ăn thịnh soạn và chén bát sạch sẽ ngon lành hơn bàn cho khách đi xe buôn thúng bán bưng chỉ dám gọi vừa đủ túi tiền.

Phú rút khăn lau trán, ngồi xuống bàn cạnh Mai Ly, chờ phản ứng của nàng, Mai Ly chỉ mỉm cựi, vỗ tay lấy lệ, rít một hơi thuốc lá Kool rồi thổi khói ra mà không nói ǵ làm Phú càng bực ḿnh, nốc cạn ly rượu rồi dằn mạnh xuống bàn. Lúc năy Phú yêu cầu Mai Ly hát chung với hắn mà Mai Ly từ chối, viện cớ không quen bài này, thật ra th́ Mai Ly chán mấy cái bài rề rề đó lắm. Trong lúc Giám Đốc Phú lên hát th́ Mai Ly ngồi lơ đăng, tâm tư xáo trộn với những suy nghĩ không sao kiểm soát được. Mai Ly không ngờ đời ḿnh có lúc lại xuống chỗ bùn lầy như thế.
Mai Ly chưa thuộc vào hạng bất cứ ai bỏ tiền ra cũng mua được thân thể nàng, nàng cũng đă ngủ với nhiều người, nhưng nếu tên nào đ̣i trả tiền để ngủ với nàng th́ chỉ nhận được sự từ chối thẳng. C̣n những khách đă có công theo đuổi nàng, tặng quà, tặng tiền bo và nàng thấy thích hắn hay ít ra không cảm thấy lợm giọng khi gần hắn th́ có thể có lúc nàng chiều ư. Trong thâm tâm Mai Ly cũng biết ḿnh chưa là gái điếm th́ cũng là gái bao, bồ nhí của các tên Giám Đốc, Sĩ Quan. Có những thời gian ở với người nào đó, nàng không cần đi làm cũng đủ tiền bao. Nhưng những quan hệ vợ bé nửa chừng xuân này cũng chẳng bền ǵ. Mai Ly chỉ c̣n chút tự an ủi ḿnh là nhờ có chút nhan sắc và giọng hát hay nên dù có phải bán thân xác ḿnh th́ cũng c̣n có quyền chọn khách. Sự tự an ủi đó cũng là sự tự ḿnh lừa dối ḿnh thôi.
Mới đây mà đă ba năm, lúc đó cô bé Hương Tảo, tên thật của nàng, c̣n đang học trung học phổ thông lớp mười hai....

... Hương Tảo ôm cặp ra khỏi lớp, đầu óc mệt mỏi v́ những con số toán học không tiêu hóa nổi, nàng không có khiếu về toán nhưng bố mẹ bắt học ban Toán để sau này học kỹ thuật. Hương Tảo chỉ thích đọc sách và ca nhạc, trong thâm tâm nàng mong được vào Viện Âm Nhạc nhưng dù có năng khiếu mà không có cơ hội để phát triển nên khi đi thi sơ khảo họ đă cho nàng biết là chưa đủ tŕnh độ kỹ thuật cần phải học thêm trước khi thi thật.

Chợt có ai giật tay áo, Hương Tảo quay lại thấy Hoàng Liên, cô bạn cùng lớp, cười cười
- Tảo lại nhà Liên chơi không? có mục này hay lắm.
- Mục ǵ vậy Liên ?
- Th́ cứ đến rồi biết.
- Thôi đi, mày lại tính giới thiệu chàng cả quỷnh nào cho tao chứ ǵ , chán bỏ xừ.
- Không có đâu. mày khó tính quá ai mà dám giới thiệu hoài. Lần trước anh Luân sáng sủa như thế, lại Sinh Viên Phú Thọ, một năm nữa là ra trường, mà mày cứ tỉnh bơ đi.
- Dân kỹ sư khô như vỏ cau, cả buổi chỉ đực mặt ra, chả nói được câu nào ra hồn.
- Thật ra tao cũng không muốn cà cho mày, nhưng ông Thịnh anh tao, chơi với chàng thân lắm, chàng cứ nói măi làm ông Thịnh bảo tao t́m cách cho hai người gặp nhau đấy chứ.
- Vậy th́ lần này có ǵ ?
- Bảo đảm mày sẽ thích, coi chừng mai mốt lại đuổi cũng chẳng về.
- Gớm, cái ǵ mà kinh thế! nào th́ đi nào.

Hoàng Liên đưa Hương Tảo về nhà ở một khu chung cư đường Cao Thắng. Liên gửi xe tại một nhà ở tầng chệt. Thường th́ chung cư nào cũng có ít nhất một nhà ở tầng dưới đất làm nghề giữ xe cho các gia đ́nh ở các từng trên, v́ ít ai muốn mang xe ḿnh lên cầu thang để cất vào nhà, mà để dưới sân th́ không yên bụng, nhất là qua đêm; Ở Vietnam chiếc xe Honda, xe gắn máy Nhật được gọi chung là Honda, là cả một tài sản lớn và là phương tiện di chuyển phải có. Xă hội Saigon hay Vietnam nói chung có thể tạm chia làm hai, giai cấp có xe Honda và giai cấp không có xe Honda, dạo sau này có lác đác xuất hiện giai cấp xe hơi, là các tay doanh nghiệp hay cán bộ cao cấp. Vả lại khoảng sân chung thường hay bị các hộ tầng chệt lấn chiếm, hoặc bán hàng hoặc để lu khảm. Các gia đ́nh giữ xe rút vào pḥng trong mà ở, để phần ngoài chứa xe, ban ngày người gửi lấy xe đi làm gần hết, cái nào c̣n th́ mang ra sân, giằng dây xích với nhau, và luôn luôn có người trông chừng.

Hoàng Liên chỉ cái ghế salon, bảo Hương Tảo
- Mời em đặt đít xuống, chị bật TiVi cho xem.
Hương Tảo nghĩ thầm
" Chắc nó lại thuê được bộ phim nào mới nên rủ ḿnh coi chung đây, có vậy mà cũng làm ra vẻ bí mật"
Liên bấm đầu máy video, cảnh băi biển hiện ra với từng làn sóng bạc đầu vỗ vào ghềnh đá, một người nam ngồi lặng lẽ trên mỏm đá, mắt nh́n xa xa, rồi một ḍng chữ mầu trắng xuất hiện
"Ngày tháng nào đă ra đi khi ta c̣n ngồi lại"
Ḍng chữ này từ từ chuyển sang màu đỏ, từ chữ thứ nhất dến chữ cuối, rồi câu khác lại hiện ra;
"Cuộc t́nh nào đă ra khơi"...
Rồi cứ thế, từng câu từng câu cho đến hết bài. Trong khi bài mới được giới thiệu, Hoàng Liên nh́n Hương Tảo cười tủm tỉm
- Sao ? Hay không ?
- Sao cái ǵ ? Hay chỗ nào ? bộ đây là chương tŕnh ca nhạc cho người điếc hả ? Chẳng ai hát và chẳng có nhạc ǵ cả.
- Muốn có nhạc hả ? dễ quá mà.
Liên bấm một nút ở cái remote control, tiếng nhạc đệm không lời trổi lên, cùng với những ḍng chữ đổi màu.
"Ta thấy em trong tiền kiếp"...
Liên lại nh́n Hương Tảo, lại tủm tỉm cười. Hương Tảo nói:
- Nhạc th́ hay, cảnh th́ đẹp, nhưng chỉ vậy thôi hả. Chắc là để dạy đánh vần Việt ngữ bằng các bài hát phải không ? Tao th́ thuộc ḷng như cháo các bản này rồi. Có vậy mà cũng rủ với rê.

Hoàng Liên phá lên cười
- Em nhà quê quá em ơi, cái này là Karaoke đó.
- Karaoke là cái ǵ ?
- là ca ra th́ OK, mà ca hổng ra th́ hổng OK, hihihi. Thôi không chọc mày nữa, chờ tí nhé.
Liên mở trong tủ ra một cái microphone, quấn dây chung quanh như dây thắt cổ trong các phim cao bồi, và phía đầu tṛn bọc một miếng vải nhỏ. Liên cố t́nh làm cho Hương Tảo sốt ruột, tháo dây thật từ từ rồi cắm vào máy khuếch thanh, cầm micro lên nói "A lô, A lô".

Tảo thấy micro ngờ ngợ máy để làm ǵ nhung cũng chưa hiểu được hết th́ thấy Hoàng Liên mắt dán vào màn ảnh TiVi, cầm micro hát theo các ḍng chữ

"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Trên bước chân em reo ṃn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu...."

Hương Tảo ngây người ra mà nghe mà xem, Tảo không ngờ lại có cái chuyện hay ho thích thú này, dù giọng hát Liên ngày thường chẳng khá ǵ nhưng khi vào trong máy nghe vang vang cũng ra tṛ lắm. Ngoài balcony đă có thập tḥ vài người hàng xóm đứng xem. Có lẽ nhà Liên là một trong những nhà có bộ máy này trong chung cư.
Liên say sưa hát liền mấy bản, rồi đưa micro cho Tảo:
- Hát đi nhỏ.
Tảo ngập ngừng
- Thôi, tao chưa hát Karaoke bao giờ cả, không biết đâu.
- Th́ vậy mới gọi là ca ra th́ OK, mày có giọng tốt, cứ tập là thích ngay.
Tảo cầm micro mà run run, liếc ra ngoài cửa thấy mấy người đứng coi lại càng mắc cở, trả lại micro cho Liên
- Thôi, người ta nh́n kỳ quá.

Liên cười, lại càm micro mà hát. Tảo nghĩ thầm "Nó hát dở vậy mà chả sợ ǵ cả", dần dần Tảo cũng nhấp miệng, hát khẽ theo những ḍng chữ và cảm thấy ḿnh muốn thử xem giọng ḿnh vào micro th́ ra sao.
Liên hát xong một bài lại đưa micro cho Tảo, Tảo ngượng ngập cầm, bắt theo ḍng chữ mà hát nhưng cứ vào hụt đứng ngớ ra, làm Tảo lại phải quay băng lại. Khi đă quen sơ Tảo vào nhịp đúng lúc nhưng giọng cao quá nên lạc bè với nhạc. Liên nói:
- Stop, stop! mày hát xuống 1 tông đi, cứ như Thái Thanh ấy, máy tao đâu có chỉnh cao thấp dược.

Thế là lại làm lại. Nhưng chỉ một lát sau Tảo đă thông hiểu vấn đề, hát rất hay, toàn là nhũng bài khó mà Liên chịu thua như "Tuổi Mười Ba" hay "Rồi từ giọng hát em" của Ngô Thụy Miên. Giọng Hương Tảo cao vút lại được micro trợ lực vang ra ngoài, cứ sau mỗi bài lại có tiếng vỗ tay của hàng xóm đứng xem đă dần dần đông.
Liên và Tảo thay đổi nhau, hát cả giờ không chán. Bỗng từ ngoài cửa Trí, bạn trai của Liên và Thụ, bạn anh ta, rẽ người xem bước vào nhà, Trí nói, giả giọng Huế:
- ủi chu choa, ai hạt mà hay rửa ?
Thụ cũng chêm vào:
- Điệu này th́ ḿnh hết dám cầm micro rồi.
Liên cười:
- Gớm hai cái ông quỷ này, hôm nay Liên định làm giờ riêng tư, sao lại đánh hơi được mà đến thế này.
Thụ làm bộ hơi hưóng mũi về phía Tảo, hít hà vài cái
- Thơm quá, thơm quá, làm sao mà không đánh hơi được người đẹp Xạ Hương.
Tảo đỏ mặt, gặp Thụ mấy lần rồi mà vẫn chưa quen lối tán cải lương đó. Tuy không lấy làm phấn khởi với sự có mặt của Thụ cho lắm, nhưng v́ quá thích tṛ giải thích này, lại hợp với ḷng yêu mến ca nhạc nên Tảo vẫn nán lại. Bốn người thay phiên nhau mà hát, mỗi lần đến phiên Thụ, hắn lại vặn âm thanh lến hết cỡ mà tra tấn cả chung cư. Ngược lại khi Tảo hát những bài t́nh ca thật hay th́ ở bên ngoài mà nghe chắc tuởng ca sĩ hát. Có lúc Trí ngây người ra mà ngắm Tảo hát, Liên ngồi bên nhéo một cái vào đùi Trí
- Này, anh coi chừng đó nghe, không có dê bậy bạ mà chết với em đó.
Trí vừa xuưt xoa vừa chối bây bẩy.

Buổi tối đến lúc nào không biết, Thụ chạy ra ngoài mua bánh ḿ thịt nguội làm bữa cơm tay cầm. Chơi măi đến lúc mẹ Liên phải xua cả bầy về mới ră đám.
Hương Tảo ngồi sau lưng xe Thụ chở về nhà mà ḷng háo hức, chỉ mong mau đến thứ bảy cuối tuần để lại được đến Liên hát.


Phần 2:

Từ lúc mê hát Karaoke Hương Tảo sao lăng học hành, cuối tuần nào cũng phải lại nhà Liên hay nhà bạn khác để hát, nhất là v́ được mọi người, ai cũng khen nức nở giọng hát của nàng nên nàng hănh diện và vui thích. Khi không có dịp đi hát nhà bạn th́ tập khô ở nhà một ḿnh không có máy. Sắp thi hết lớp 12 mà Tảo chẳng có hứng thú ǵ để học, khi đi chơi nhà bạn th́ vờ mang tập vở theo, nói là đi học chung nên bố mẹ Tảo không nghi ngờ ǵ cả.

Trưa nay định đến nhà Liên nhưng trời mưa như thác đổ, Tảo trong nhà sốt cả ruột, cứ đi ra đi vào. Trận mưa hạt nặng vỗ ào ào trên mái nhà, nước mưa đổ như xối làm ngập cả đường phố. Hệ thống cống rănh ở Sàig̣n bị quá tải, không đủ sức thoát nước, khu đường nào thấp lại c̣n bị nước cống đùn lên, đẩy śnh đen tràn lên mặt đường. Nhà Tảo dù đă xây một dăy gạch chắn ngăn cửa vào, cao nửa đầu gối mà nước cứ đe dọa tràn vào nhà làm trong nhà phải di tản đồ đạc có thể hư hại lên cao. Cả bầu trời xám lại, mưa mờ mịt phố phường. Trên mặt đường, nước mưa hạt nặng đập xuống làm thành những bong bóng to gần bằng trái quất. Lũ con nít trong xóm đứa th́ trần truồng, đứa th́ chỉ quần xà lỏn tụt lên tụt xuống, ùa ra tắm mưa, đuổi nhau la hét, chẳng biết lạnh là ǵ. Nhiều đứa c̣n đứng ngay dưới máng xối mà tắm dưới ḍng nước đổ từ trên máng xuống như thác lũ , đứa th́ ḅ lăn giả bộ bơi trên mặt đường phía trong lề là chỗ trũng nước cao hơn giữa đường. Đến lúc nước từ cống đùn lên, đẩy theo cá rô cá sặc th́ lũ con nít mang rổ rá ra bắt cá. Hiên nhà Hương Tảo tương đối là cao nên đứa nào ụp được con cá trong rổ là rà theo mặt đường mang cá vào chỗ cạn mà tḥ tay vào bắt. Có lần có cả con rắn bơi ngoằn ngèo, làm con nít thất kinh chạy tứ tán. Có lẽ rắn trong bụi cây bị nước lụt nên trôi ra; thỉnh thoảng Tảo chạy xe trên đường gần nhà vẫn thấy xác rắn bị đập chết quăng ra ngoài đường cho xe cán nát bét.

Tảo có muốn rời nhà đến đâu chăng nữa mà gặp trận mưa này cũng đành chịu thua. Không có áo mưa nào mà chịu nổi đừng nói ǵ đến dù, họa chăng chỉ có quần áo kín như phi hành gia th́ mới giữ cho người khỏi ướt. Những người lái xe gắn máy có việc gấp không chịu trú vào, cố thục mạng mà chạy; nhưng chỉ được vài phút sau, nước ngập đến máy, bít cả ống khói làm tắt máy, xe nằm vạ đầy đường. Một vài chiếc xe hơi cũng cùng số phận.

Măi đến hai giờ sau mưa mới bớt nặng hạt và dần dần tạnh hẳn. Sinh hoạt đường phố lại hối hả trở lại, ai cũng muốn kéo lại cái th́ giờ bị mất v́ trận mưa. Đám nữ sinh bên trường bên cạnh, tan học năy giờ mà không về được, bây giờ túa ra, thỉnh thoảng lại có tên du côn phóng xe ào qua, bắn nước vào mấy cô bẩn cả áo dài trắng hay tạt ướt áo làm lộ cả đồ lót bên trong coi thật tội nghiệp. Tảo đợi cho trên đường mực nước xuống thấp rồi lấy xe đi. Dù đă tạnh nhưng Tảo cũng mặc áo mưa v́ phải qua những con đựng như Nguyễn Du với hai hàng me mọc gần như chạm vào nhau, mỗi lần có gió là nước đọng trên lá lại rơi xuống cũng đủ làm ướt ngườị Các con đường lớn có được sửa sang về sự thoát nước nên sau cơn mưa trở nên sạch sẽ hơn. Không khí dịu hẳn và bụi nước trên cành lá cũng giữ được hơi mát một lúc.

Hôm nay đến nhà Liên, Tảo thấy một gương mặt lạ, một người đàn ông khoảng 26, 27 với khuôn mặt xương và đôi kính tṛn. Người đó thấy Tảo khẽ mỉm cười và gật đầu chàọ Tảo cũng chào lại và cố lục trong trí nhớ xem có gặp người này ở đâu chưa. Liên cười nói
- Ấy, ca sĩ tương lai Hương Tảo đến ḱa!
- Liên chỉ được cái nói nhăng thôi, ca sĩ hồi nào đâu.
Tảo ngượng v́ có người lạ nên lúc đầu chỉ ngồi nghe đám bạn hát; người đàn ông cũng không tham dự mà lơ đăng hút thuốc, thỉnh thoảng lại thổi ra 1 ṿng tṛn thật tṛn, thật khéo, ṿng tṛn đặc khói bay lăng băng trên không rồi biến dạng và tan đi làm Tảo thấy cũng hay hay. Trí hát xong dưa micro qua lại phía Tảo và người đàn ông
- Hai người hát hay nhất mà lại ngồi yên thế kia, nào anh Thế Phương hay Tảo hát đi nào!

Cái tên Thế Phương h́nh như Tảo có nghe ở đâu một lần rồi mà không nhớ, Tảo nh́n tay Trí hết chỉa micro về Phương rồi lại về nàng mà chỉ cười không nói ǵ. Thế Phương cầm lấy micro
- Ừ để anh hát trước rồi cô Tảo hát sau nhé.
Mọi người vỗ tay rào rào khiến Tảo cũng bớt e dè. Phương liếc nh́n sơ qua tựa bài hát rồi chẳng chú ư ǵ vào các ḍng chữ hiện ra nhưng chỉ theo tiếng nhạc mà vẫn rất đúng nhạc điệu, giọng thật ấm và kỹ thuật thật điêu luyện khiến Tảo không tự chủ được cứ liếc nh́n Phương. Hết bản nhạc mà lời ngân kết thúc của Phương vẫn c̣n ngân nga trong đầu Tảo. Mọi người lại vỗ tay tán thưởng, Liên nói:
- Đúng là nhạc sĩ mà. Tại Anh Phương không thích đi hát đó thôi, chứ không chẳng thua ǵ các ca sĩ hạng nhất đâu.

Phương trả lại micro, chỉ cười mà không nói ǵ; bấy giờ Tảo mới nhớ ra tên nhạc sĩ Thế Phương của một vài bài nhạc. Các bài của Phương v́ quá khó và mang âm hưởng nhạc cổ điển Tây phương nên không được phổ biến rộng răi.
Tới phiên ḿnh, Tảo không từ chối được nữa nhưng bắt hụt nhịp mấy lần, phải luớt vài chỗ cho kịp các nốt nhạc sau. Phương ngồi nghe và quan sát Tảo rất chăm chú.

Lúc sau cả hội rủ nhau đi ăn đặc sản Huế ở quán Ngự B́nh. Quán đông khách, người ra vào từng loạt. Đám bạn bè Liên vào trước ngồi chật một bàn nên Tảo và Phương ngồi sang một bàn nhỏ có hai ghế cách hội Karaoke vài bàn. Không biết mọi người vô t́nh hay cố ư như thế. Trong lúc chờ gọi thức ăn, Phương nói;
- Anh là người gốc Huế nên hay ăn ở đây.
- Ồ, sao giọng anh nghe không thấy Huế lắm.
- Anh vào Saigon từ nhỏ chơi với người Bắc nhiều nên nói giống người Bắc, chỉ trong nhà hay gặp đồng hương th́ tự động chuyển giọng.
- Tảo hy vọng có lúc được nghe anh nói giọng Huế.
- Tảo thử bún ḅ Huế ở đây chưa ?
- Chưa anh, Tảo mói đến đây lần đầu.
- Thế hả, thế th́ anh gọi bún ḅ nhé ?
- Vâng
- Và Tảo c̣n phải thử bánh lá nữa.
- Thôi anh ạ, em sợ ăn không hết, thấy mấy tô bưng ra to tướng ḱa.
- Để anh bảo họ làm tô bún nhỏ cho em, c̣n bánh th́ ăn chơi vài cái thôi.
- Trời, bánh mà ăn vài cái lận ? Bụng đâu mà ăn bún nữa anh Phương ?

Phương chỉ cười mà cứ đặt thức ăn. Hương Tảo thấy ḷng xao xuyến nhè nhẹ trước phong thái hay hay, đầy nét nghệ sĩ của Thế Phương, nàng chợt thấy Phương có những nét giống Trịnh công Sơn.
Bánh lá được dọn lên, Phương vừa bóc vừa nói
- Để anh bày cho Tảo ăn nhé, Tảo thấy không, bánh chỉ toàn là lá, chỉ có tí bột gạo và nhân thịt cùng mộc nhĩ xay nát ở giữa, dầy như hai lớp lá thôi. Bánh này cô Liên mà ăn th́ phải hai chục cái mới no.
Vừa ăn Phương vừa bóc cho Tảo, món lạ miệng và ngon nên Tảo rất thích, ăn khoảng 3 cái th́ nhà hàng bưng bún ḅ lên. Tuy gọi là tô nhỏ mà Tảo nh́n cũng khiếp đảm, c̣n tô của Phương th́ như tô xe lửa của phở Tàu Bay. Nước lèo áng đỏ au do màu cà chua và ớt, các miếng thịt ḅ có gân nấu nhừ, cắt mỏng, màu nâu xếp trên mặt bún sợi to màu trắng tinh, điểm hành ng̣ xanh ngắt lại thêm một miếng gị heo trông thật ngon mắt. Tảo vừa ăn vừa xuưt xoa v́ cay, trong khi Phương ăn tỉnh queo, lại c̣n cho thêm ớt. Thế mới quả như người ta nói, người Huế ăn cay khủng khiếp. Bún cay làm mặt Tảo hồng lên, môi đụng ớt đỏ ửng làm vẻ mặt của Tảo càng xinh đẹp. Ăn xong Phương lại mời Tảo và đám bạn vào quán cà phê gần đó, nhưng mọi người ngồi một chút rồi nháy nhau đi cả nên chỉ c̣n hai người ở lại chuyện tṛ, Phương uống cà phê đen đặc không có đường, Tảo múc thử một th́a nhỏ đưa lên môi nhấp:
- Ôi chao đắng thế này mà anh uống được à ?
Tảo hất chỗ cà phê c̣n lại trên th́a xuống đám cỏ bên cạnh. Phương hít một hơi thuốc rồi nói
- Uống như thế mới thấm hết hương vị cà phê đấy Tảo, chứ ai lại uống cà phê sữa với số lượng sữa đặc bằng cà phê. Như thế th́ thành chè cà phê rồi.
Quán cà phê này nằm trong khung viên một biệt thự, các bàn bày ngoài vườn, dưới các gốc cây trông rất thơ mộng và ấm cúng như ở nhà riêng.
- Anh Phương biết chỗ này hay quá.
- Biệt thự này ngày xưa của một Chánh Văn Pḥng. Nghe nói gia đ́nh vượt biên nên cán bộ cao cấp vào tiếp thu.
- Chánh Văn Pḥng là ǵ anh ?
- Là chức vụ cao thứ ba sau bộ trưởng và phó bộ trưởng của một bộ.

Tiếng nhạc cổ điển nhè nhẹ từ các loa gắn kín đáo trên cây ngân nga, Hai người ngồi yên một lúc lâu, Phương như thả hồn theo tiếng nhạc c̣n Tảo nửa muốn về nửa muốn ở lại. Có 1 lần Phương lơ đăng nhả ra một ṿng khói thật đặc, ṿng khói bay xuống bàn về phía Tảo, Tảo chụm hai tay đón lấy, tay Tảo c̣n hơi lạnh từ ly nước cam nên ṿng khói đọng lại một lúc mới tan. Phương nh́n Tảo mỉm cười, dụi tắt thuốc rồi nói :
- Xin lỗi Tảo nhé, anh muốn bỏ thuốc mà chưa được đó, đang cố bớt được điếu nào hay điếu đó.
- Thế anh c̣n hút nhiều không ?
- Khi trước th́ hai bao một ngày, bây giờ anh giảm được xuống một bao.
- Eo ôi hai bao th́ nhiều quá.
Tảo nghĩ thầm "Anh ấy đẹp trai nhưng gầy quá, chắc tại hút nhiều".
Phương chỉ cười, không nhắc đến vấn đề thuốc lá nữa.
- Tảo có cái tên đẹp quá, chắc bố biết chữ Nho hở ?
- Vâng anh, một phần nhà em lại thanh đạm, không giàu có ǵ, bố dạy học môn Việt Văn, lương chẳng được bao nhiêu; mẹ phải làm việc buôn bán nhiều để lo gia đ́nh. Bố thương mẹ tần tảo nên đặt tên cho chị em là Ngọc Tần. C̣n em là Hương Tảo.
- Ngọc Tần, Hương Tảo... Ngọc Tần, Hương Tảo tên khéo đặt quá. Anh mong chị em em không phải tảo tần như mẹ em.
- Cám ơn anh nhưng người Huế đặt tên cũng hay lắm chứ, em có cô bạn tên là Công Huyền Tôn Nữ Lũy Tâm Vi Lan đó.
- Ôi mấy cái nhà Tôn Thất Thế, Tôn Thất Vọng, Tôn Thất Đảm đó chuyên môn đặt tên thật kiểu cách cho con gái.
Tảo buồn cười khi nghe Phương chế các tên b́nh thường th́ hay nhưng khi đi với họ Tôn Thất th́ lại có ư nghĩa rất hoạt kê. Phương lại nói
- Anh thấy Hương Tảo có giọng rất tốt.
- Cám ơn anh, nhưng em hát c̣n thiếu kỹ thuật lắm phải không anh ? Hôm đi thi thử ở Viện Âm Nhạc Nhân Dân họ cũng bảo thế.
- Đúng đấy Tảo ạ, em theo nhạc c̣n chưa vững và giọng hay chưa được điêu luyện, chưa biết cách tiếp hơi hay láy, chưa biết cách xử dụng micro cho đúng.
Tảo nghe Phương phê b́nh dù biết là đúng nhưng cũng buồn nên ngồi xịu mặt.
- Tảo giận anh hở ?
- Em không giận anh, em chỉ buồn v́ ḿnh kém thôi.
- Tảo như ḥn ngọc c̣n ẩn trong đá, anh muốn mài dũa thành viên kim cương sáng đẹp.
- Anh nói vậy là sao? - Tảo hồi hộp hỏi -
- Em có muốn anh luyện cho em không?
- Thật không anh, anh chịu dạy em à, thế học phí là bao nhiêu hả anh.
- Em không cần trả học phí. Sau này nổi danh mà không quên anh là được rồi.
Tảo mừng quá v́ thấy có cơ hội phát triển tài năng của ḿnh.
- Ồ, anh tốt quá, cám ơn anh nhiều. Em chẳng mong thành ca sĩ đâu, bố em khó lắm. Được anh chỉ bảo để vững vàng thêm là em thích lắm rồi. Thế bao giờ ḿnh bắt đầu hở anh ?
- Tuần sau nhé.
- Vâng.
- Địa chỉ anh đây này
- Thế trong lớp có mấy người hở anh?
- Chỉ có ḿnh Tảo thôi.

Tảo ngập ngừng muốn hỏi, muốn biết Phương đă có gia đ́nh chưa mà không biết nói như thế nào.
Phương đưa Tảo về đến đầu ngơ, Tảo vào nhà mà ḷng vui như sáo. Vào pḥng lại lấy các bản nhạc ra tập hát. Ông bố ở pḥng ng̣ai cằn nhằn với vợ
- Con gái mà chẳng lo học hành ǵ cả, hễ về nhà là cứ hát với hỏng suốt ngày, bộ muốn thành đồ Xướng ca vô loại hay sao ?
Tảo nghe dược lời bố không dám hát lớn chỉ thầm trong miệng, các ngón tay đập khẽ theo nhịp. Thỉnh thoảng lại nghĩ về Phương và những ngày sắp đến.


Phần 3

Thành, Trưởng ban nhân sự sau khi cằn nhằn bà chủ quán về vụ chấm điểm, trở lại bàn trong tiếng ḥ của mọi người:
- "Mai Ly! Mai Ly!"
Th́ ra có người yêu cầu Mai Ly lên hát và mọi người xúm lại đốc thúc. Mai Ly xỏ chân vào giầy, đứng dậy hơi thấy vương vướng ở đầu chân nhưng chưa kịp coi lại th́ tiếng nhạc đă trổi lên và đă lỡ bước ra khỏi bàn nên cũng kệ, tiến lên phía bục gỗ trong tiếng vỗ tay của mọi ngườị
Mai Ly cầm lấy micro, nói với người điều khiển máy chọn cho nàng bài Hương Xưa. Mai Ly đứng trên bục gỗ mà không nh́n vào màn ảnh, nàng hát đă quá quen nên cũng không cần theo hàng chữ mà chỉ nghe tiếng nhạc.
Trong tiếng nhạc dạo dẫn vào bài, Mai Ly thừ người ra , ngày xưa khi nàng c̣n đi hát ở các quán văn nghệ, thính giả hay yêu cầu bài này, nếu không có chuyện phải trở về bàn để tiếp khách th́ Mai Ly đă có thể tự cho ḿnh đang hát ở sân khấu. Nhưng bây giờ chẳng ai gọi cái cô ca sĩ xuống dốc này hát nữa. Vả lại tiền chạy xô cho ca sĩ hạng nh́ như Mai Ly chẳng đủ mua quần áo đi hát, đừng nói ǵ đến trả những món nợ chồng chất. Bài Hương Xưa này ngày trước Thế Phương luyện đi luyện lại cho nàng cùng các bài thật đậm đà tha thiết nhẹ nhàng như Hoài Cảm, Thuyền Viễn Xứ, Lên Non T́m Động Hoa Vàng. Nhờ luyện kỹ như thế nên mặc dù xuống dốc so với ngày xưa Mai Ly hát vẫn c̣n hay chán so với tay amateur.
" Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền ḥa hồn có mơ xa ?
Ngựi ơi, đường xa lắm con đường về làng d́u mấy thuyền đ̣.
C̣n đó tiếng tre êm ru,
C̣n đó bóng đa hẹn ḥ,
C̣n đó những đêm sao mờ hồn ta mênh mông nghe sáo vi vu
Người ơi, c̣n nhớ măi trưa nào chiều nào vàng bướm bên ao
Người ơi, c̣n nghe măi tiếng ru êm êm buồn trong ca dao
C̣n đó tiếng khung quay tơ,
C̣n đó con diều vật vờ
C̣n đó, nói bao nhiêu lời thương yêu đến kiếp nào cho vừa
......
Người ơi, chiều nào có nắng vàng hiền ḥa sưởi ấm nơi nơi ?
Người ơi, chiều nào có thu về cho tôi nhặt lá thu rơi ?
T́nh có ghi lên đôi môi
Sầu có phai nḥa cuộc đời
Người vẫn thương yêu loài người và yên vui sống cuộc sống vui.
Đời êm như tiếng hát của lứa đôi... Đời êm như tiếng hát của lứa đôi. "

Mai Ly hát xong cắm micro vào giá rồi về lại bàn, chẳng để ư đến tiếng vỗ tay. Giám Đốc Phú vỗ tay hăng hái nhất làm đám đàn em cũng phải theo, Phú đứng dậy lấy chỗ cho Mai Ly vào trong. Phú hắng giọng vài tiếng, Thành đă quen với tính cấp trên, lấy cái th́a gơ leng keng vào ly bia
- Im lặng, im lặng, nghe Giám Đốc tuyên bố.

Anh chàng điều khiển giàn Karaoke lật đật tắt máy, tiếng ồn ào nói chuyện lắng xuống. Tuy mọi người đă im lặng, nhưng Giám Đốc Phú vẫn chưa bắt đầu, cố vấn của hắn có lần nói phải kéo dài phút im lặng để đạt hiệu quả hơn cho lời tuyên bố của ḿnh, như Hitler hay làm. Khổ nỗi Phú không biết là bao lâu th́ đủ nên đến khi Huỳnh Chí Công, Phó Giám Đốc Sở Công Nghiệp Nhẹ Thành Phố là khách quư của công ty hôm nay, không chờ được nữa, hắng giọng; Phú mới luống cuống bắt đầu
- Kính thưa anh Huỳnh Chí Công, Phó Giám Đốc Sở Công Nghiệp Nhẹ Thành Phố thay mặt cho anh Giám Đốc Sở v́ bận công tác nước ngoài nên không tham dự buổi tiệc tất niên hôm nay. Kính Thưa anh Vơ văn Toại, Trưởng Pḥng Thanh Tra, và anh Phạm Như Điển, Trưởng Pḥng Phát Triển của sở. Thưa ban Điều Hành và ban đại diện nhân viên Công ty MaTreNaNuTexCo. Chúng ta nh́n lại một năm thắng lợi vừa qua...

Phú say sưa kể những phát triển và lợi hoạch của MaTreNaNuTexCo, cái tên đọc trẹo lưỡi này của công ty là "sáng tạo" của Phú lấy từ tên cũ là Công Ty Quốc Doanh Xuất Nhập Khẩu Mây Tre Nan Nứa Thành Phố Hồ Chí Minh. Phú nói v́ phát triển làm ăn với ngoại quốc nên phải chọn một cái tên cho người ngoại quốc đọc được, đám thành viên ban điều hành công ty sốt sắng đưa ra những đề nghị như là
BambooTeximCo, HoChiMinhBambooImexCo, MayTreEximCo, VietMaTreXim nhưng Phú vẫn giữ cái tên hắn đặt ra. Trong thời điểm các công ty đua nhau đặt tên tắt có lắm tên nghe hoạt kê không chịu được, đa số là do các Giám Đốc ít học mà ngoan cố đặt ra như PhuViNuMaCo từ Công Ty Nước Mắm Phú Vinh, VinhSaPhaThuCongCo từ Công Ty Sản Phẩm Thủ Công Nghệ Vinh. Phổ biến nhất là Imex hay Exim làm chữ cuối v́ ai cũng muốn xuất nhập cảng cả, thôi thế là VaiVocEximCo, ThapMuoiExim, MachineImex vân vân và vân vân. Các tên hoạt kê như thế bị chế diễu rất nhiều như Công Ty Lâm Sản B́nh Đại, BiDaiLamCo, bị đọc là Bí Đái Lắm Cô, SoTiCo th́ bị gọi là Công Ty Sờ Tí Cô,

Phú cũng xuất thân là kẻ thất học nhưng có công với cách mạng nên được đăi ngộ. Thật ra công của hắn chỉ là cứu được một chính ủy trung đoàn trong trận gọi là Tổng Công Kích năm Mậu Thân. Hắn là giao liên của R đi theo chính ủy vào Saigon trước Tết, nằm trong tiệm phở B́nh là cơ sở kín trong thành phố. Trước khi cuộc tổng công kích bùng lên, hắn đă được tuyên truyền là trận này sẽ chiếm được Saigon. Quả thật lúc đầu với yếu tố bất ngờ, lính "Ngụy" lo ăn tết thiếu chuẩn bị, phe ta dành được ưu thế nhất thời khắp nơi nhất là ở Huế, chiếm trọn thành phố, giải quyết được mấy ngàn ngụy quân ngụy quyền. Qua cơn tê liệt lúc đầu, lính miền Nam và Mỹ phản công dữ dội, đẩy lùi cuộc tấn công và tiêu diệt phần lớn lực lượng đột nhập vào Saigon. Chính ủy trung doàn bị thương may nhờ hắn đưa về được hậu cứ. Về mặt quân sự mà nói th́ sau tết Mậu Thân lực lượng Mặt Trận đă gần như kiệt quệ nếu không có sự tiếp vận người và súng đạn ồ ạt từ Bắc vào th́ chẳng bao lâu sẽ khó mà là một đe dọa đáng kể nữa. Nhưng tác động tâm lư, chính trị lại quá lớn, người Mỹ nản ḷng sợ hăi theo kiểu "Công chúa đứt tay bằng ăn mày đổ ruột" có đổi 1 lấy 20 họ cũng không chịu nổi áp lực trong nước và quốc tế, nhất là thân nhân của lính họ ở Hoa Kỳ chẳng thấy lư do ǵ để chấp nhận những bao xác, những ḥm gỗ chuyển về. V́ biết khía cạnh tâm lư đó nên Đảng chẳng tiếc ǵ xương máu binh lính, ở Khe Sanh sẵn sàng nướng cả trung đoàn để đổi chừng trăm lính Mỹ tạo kinh hoàng cho dư luận trong nước Mỹ. Thương phế binh Mỹ về nước lại chẳng được coi như anh hùng như các thương phế binh của hai thế chiến. Một số lại gia nhập phong trào phản chiến, vứt bỏ huy chương, biểu t́nh phản đối.

Người Mỹ không tha thiết đến cuộc chiến nữa, chỉ muốn rút ra trong thể diện, c̣n phe lănh đạo miền Nam th́ tranh dành quyền lực, cấu xé nhau. Phó tổng thống đi nộp đơn tranh cử mà phải đem cả đoàn xe lính trang bị đại liên đi theo bảo vệ. Tướng bất tài mà bám đít Mỹ hay Thiệu vẫn được cầm quyền, lại c̣n tham nhũng thối nát. Chứ nếu tướng miền Nam nào cũng như tướng Nam, tướng Hưng th́ chẳng bao giờ có chuyện năm 75 chỉ trong ṿng mấy mươi ngày chiếm trọn cả miền Nam. Đến khi thống nhất chính ủy trước của hắn đă lên đến Chính Ủy Sư Đoàn. Hắn là C phó (Đại đội phó theo tiếng miền Nam) cũng nhờ sự nâng đỡ của ông ta, một phần là vợ hắn lại là cháu của Chính Ủy nữa. Vợ hắn cục mịch, xấu xí nhưng dữ như cọp nên hắn rất sợ.

Trong chính sách đền ơn đáp nghĩa, đăi ngộ của chính phủ sau 75, Phú dần dần được nhà nưóc giao cho lănh đạo công ty này, lúc trước gọi là Chủ Nhiệm. Bao nhiêu năm chẳng làm ăn ǵ ra tṛ, chỉ sau khi Tổng Bí Thư Nguyễn văn Linh đưa chủ trương Đổi Mới, cho phép mở cửa kinh tế, công ty hắn gặp may bán được các sản phẩm tiểu công nghệ làm từ mây tre nan nứa ra nước ngoài nên hắn cũng phất lên như diều. Tuy vốn liếng hoc hành của Phú không có bao nhiêu, nhưng hắn lại có tài biết dùng người, các vị trí then chốt vẫn phải do đảng viên chiếm giữ nhưng đưới đó trong các chức vụ phải làm việc thật sự và phải có khả năng th́ hắn lại tuyển chọn những người có học của chế độ cũ.

Sau phần diễn văn ca ngợi về thành quả công ty là đến phần cám ơn sự lănh đạo của thành phố, cụ thể là trao phong b́ cho ban lănh đạo Sở Công Nghiệp Nhẹ. Lần này phần của Giám Đốc Sở là 2,000 đô đă được đưa riêng v́ Giám Đốc vắng mặt hôm nay, Phó Giám Đốc là 1,000 và các trưởng pḥng là 500 đô la.

-... Để đánh dấu thành quả công ty, xin mời mọi người nâng ly."
Phú nâng ly bia, uống cạn, ngồi xuống trong tiếng vỗ tay rầm rầm của mọi người trong pḥng. Hôm nay quán Ngọc Hương được dành riêng cho công ty hắn nên các vách ngăn đă được tháo ra, hai pḥng nhập thành một. Phó Giám Đốc sở cũng phát biểu vài câu, đại khái là tuyên dương công ty đă thu hoạch được nhiều vân vân. Phú nh́n quanh pḥng, hănh diện về thành công của ḿnh, tay vuốt ve đùi Mai Ly. Chung quanh tiếng ḥ reo uống rượu ầm ĩ, các cô tiếp viên khui bia không ngớt, dân chạy bàn mang từng thùng bia nguyên ra và hốt tất cả các lon nào đă mở không cần biết là rót chưa hay c̣n đầy. Các khuôn mặt ngà ngà say bắt đầu ửng đỏ, tiếng nói chuyện tranh căi ồn ào làm khó mà phân biệt được ai nói cái ǵ. Không khí sôi động lại làm Phú nổi hứng tḥ tay lấy chiếc giày Mai Ly lên bàn, chiếc giày da đế cao mới toanh v́ Mai Ly chỉ mang khi đến quán rồi khi về lại thay bằng đôi dép đế thấp cho dễ đi lạị Phú mặc cho Mai Ly phản đối, rót bia vào chiếc giày đưa lên cho mọi người trong bàn thấy, chuyện uống bia trong giày người đàn bà hắn đă thấy trong một phim xi nê nên muốn bắt chước kiểu Playboy tay chơi này và đă làm mấy lần. Mai Ly chán tṛ này v́ sau đó nàng phải lau giày nhưng mùi bia vẫn c̣n bám. Đôi giày này lại mới mua. Đàn em Phú vỗ tay rầm rĩ, Phú đưa giày lên miệng nốc cạn trong tiếng reo ḥ cổ vũ của mọi người chung quanh, riêng Huỳnh Chí Công, Phó Giám Đốc Sở Công Nghiệp Nhẹ Thành Phố v́ thân phận cao hơn nên chỉ mỉm cười ngồi xem anh chàng Phú đang bốc.

Vừa dốc ngược chiếc giày Phú bỗng sựng người v́ ngậm phải vậi ǵ tṛn và dài như ngón tay cái, hắn thả tay cầm giày xuống, môi c̣n ngậm tḥ một sợi chỉ ḷi ra bên mép, Phú cầm sợi chỉ rút ra một cục bông dài dài, ngơ ngác chưa biết là cái ǵ th́ các cô tiếp viên rú lên, bịt mắt. Mọi người kể cả Phú chợt hiểu đó là cái ǵ, có người cố nhịn cười sặc phun cả bia ra bàn. Mai Ly tái xanh mặt không biết tại sao trong giày ḿnh lại có cái Tampon quái ác này, nàng nh́n mặt Phú đang từ xanh chuyển màu tím ngắt, Mai Ly lắp bắp
- Không phải em... không phải em
Giám Đốc Phú mắt đỏ ngầu tát Mai Ly một cái bạt tai lăn xuống chân bàn, Mai Ly rú lên; Phú gầm thét, không c̣n nhớ là đang ở chỗ nào:
- Con đĩ ngựa này, dám chơi tao hả, tao giết mày.

Phần 4

Vừa hét hắn vừa đạp chân lên đầu Mai Ly, tay quơ ly chén xuống đất như điên cuồng, kéo giật tung khăn trải bàn, tiếng ly chén, chai lọ đổ vỡ xoang xoảng. Cả pḥng nhốn nháo, các cô tiếp viên sợ xanh mặt trừ một cô cũng làm bộ sợ hăi nhưng trong ḷng đắc chí lắm. Mai Ly chỉ biết thét lên cầu cứu, co chân che lấy hông ḿnh, cố lấy hai tay đỡ trên đầu những cú đạp của Phú. Mọi người ùa vào kéo Phú ra, Ḥa hét lên
- Sáu ơi đưa anh Phú về ngay đi !
Sáu Tài xế kiêm cận vệ, khỏe như trâu ôm lấy Phú ra xe. Phú c̣n ngoái lại chửi ầm ĩ đ̣i sẽ rửa mối nhục này. Ba người của Sở Công Nghiệp Nhẹ Thành Phố nh́n nhau ra hiệu rồi đi về. Ḥa chạy theo
- Xin lỗi các anh về chuyện này. Thật là mất mặt anh Phú quá.
Công cố gắng để đừng cười
- Hôm nào anh ấy nguôi giận, chú nói dùm cô Mai Ly một tiếng. Anh nghĩ không đời nào cô ấy dám làm vậy đâu. Chắc có ai hại cô ấy đấy.
- Tôi cũng nghĩ vậy nhưng anh Phú đă giận và ghét ai th́ không biết hậu quả ra sao. Nhất thời chưa thể khuyên anh ấy ǵ được đâu. Hay là nhờ anh vậy.
- Không được, chúng tôi là khách ngoài công ty, bây giờ mà gặp anh ấy, anh c̣n mất mặt hơn. Các chú chờ qua Tết, anh Phú bớt giận đi rồi tính sau.
- Vâng, xin chào anh.

Ba người kéo nhau vào xe hơi rồi ḅ ra ghế mà cười. Cười chảy nước mắt, nước mũi, cười cho bơ lúc năy v́ lịch sự phải giữ để đừng bật ra, nhất là lúc Phú nổi cơn hung lên. C̣n bây giờ hễ người này nín được một chút th́ lại nghe người kia cười rũ rượi th́ lại không kềm được. Sau một lúc lâu Toại mới nói được:
- Chắc điệu này con bé Mai Ly phải đọn đi nơi khác quá. Tên Phú đó mà thù th́ phải biết.
- Tội nghiệp con nhỏ - Điển tiếp lời - Không biết đứa nào chơi nó cú này quá sức tưởng tượng. Thật ra từ thuở cha sanh mẹ đẻ ḿnh đâu có thấy cái bông vệ sinh đó đâu. Tại dạo này TiVi quảng cáo, vợ ḿnh mua về t́nh cờ ḿnh thấy thôị
- C̣n tôi th́ không biết thật, con bé ngồi bên cạnh rú lên "Trời đất, bông vệ sinh" rồi bịt miệng lại. Lúc đó tôi mới vỡ lẽ ra.
- Nhưng chắc là chưa dùng phải không?
- Chết cậu nói nhảm quá.
- Nhảm ǵ, nếu dùng rồi th́ lại không đỏ ḷm ra à.
Công vẫn c̣n ôm bụng v́ cười
- Thôi thôi tôi xin các cậu. Tôi sắp vỡ bụng, đứt ruột ra đây này. Trông cái cảnh Phú nó cầm sợi chỉ bên mép rồi kéo ra cái cục bông vệ sinh, c̣n đưa lên ngang mắt mà xem, cục bông dài dài lắc qua lắc lại mà suưt nữa tôi hộc cả cơm ra ngoài. Ối giời ơi vợ tôi mà biết chuyện này chắc bà ấy chết v́ cười mất. Ối giời ơi là giời ơi. Thôi các cậu đừng kể cho ai nghe nhé.
- Ừ th́ ḿnh không kể, nhưng thế nào chẳng có khối đứa nó kể chứ anh. Hôm nay ngồi đó cả ba chục người lại c̣n bồi bàn, tiếp viên nữa, tụi nó có cần giữ miệng đâu.
- Vẫn biết thế nhưng ḿnh cứ giữ phần ḿnh, tên Phú đó dù sao cũng biết điều với bọn ḿnh lắm, nếu cứ truyền tai đi th́ cũng có lúc hắn biết là ḿnh có kể lại, sẽ cho là ḿnh muốn làm xấu hắn, hắn để ư thù cũng mệt đấy. Chú vợ của hắn là Chính Ủy Quân Khu chứ chẳng chơi.

Thế rồi cả ba đi về, người nào cũng chắc mẫm là chẳng bao lâu mà chuyện này cả giới làm ăn sẽ biết đến.
Quang cảnh trong quán từ lúc Phú nổi cơn giờ đă dịu lại. Hằng chủ quán hớt ha hớt hăi chạy vào chỉ kịp thấy Phú bị anh tài xế gần như lôi ra xe c̣n bàn chính trong bữa tiệc tan hoang, ly tách vỡ nằm la liệt trên sàn. Ở dưới đất Mai Ly nằm gục xuống, ôm mặt khóc ngất. Mọi người xôn xao bàn tán, số c̣n lại là nhân viên trong công ty nên chẳng ai dám cười, Ḥa chỉ thị giải tán bữa tiệc tất niên, yêu cầu mọi người không được kể lại. Hằng hỏi Thành chuyện ǵ, Thành chỉ lắc đầu không nóị Hỏi thêm hai ba lần Ḥa mới lạnh lùng nói
- Chị chờ anh Phú mà hỏi, trong khi đó chị lo chuyện đóng cửa quán là vừa đi.
Rồi cả bọn kéo nhau ra về, Hằng quay lại trừng mắt nh́n đám tiếp viên, một cô rụt rè đến kể cho Hằng nghe chuyện vừa rồị Hằng nâng Mai Ly dậy, nh́n cả bọn tiếp viên, dằn giọng
- Tao mà khám phá ra đứa nào chơi tṛ mất dạy này để hại con Ly và quán tao th́ nó chết với tao. Lo dọn dẹp đi.

Bồi bàn và tiếp viên luống cuống đi dọn dẹp, cả bọn tiu nghỉu v́ bữa tiệc tan đột ngột, chưa ai được đồng bo nào cả. Cả tiền ăn khách cũng chưa trả mà bỏ về cả đám. Không biết bà chủ quán dám đ̣i không.
Hằng nâng Mai Ly ngồi lên một cái ghế, Mai Ly vẫn ôm mặt mà khóc rưng rức. Mái tóc bị bia đổ c̣n ướt, dính nhẹp vào đầu, hai tay đau nhức v́ đỡ những cái đạp, cái đá của Phú. Hằng nâng cằm Mai Ly lên vén mái tóc qua tai để thấy một bên má sưng húp v́ cái bạt tai như trời giáng với tất cả mọi sự tức giận điên cuồng của một gă đàn ông vơ biền bị nhục trước nhân viên và khách. Bỗng nhiên có tiếng nói từ sau lưng
- Tôi có xe hơi, để tôi đưa cô ấy về.
Hằng quay lại thấy một người đàn ông trạc tứ tuần, khuôn mặt b́nh thường không xấu không đẹp, nhưng có vẻ lịch sự, Hằng hỏi
- Anh là người trong công ty anh Phú hở ?
- Không, tôi là khách hàng của công ty, hôm nay anh Ḥa mời dự buổi tất niên. Không ngờ lại xảy ra chuyện này. Lúc năy tôi ngồi xa, lúc đến bàn ngăn tay anh ấy lại th́ cô ấy đă chịu đ̣n nhiều rồi, nên tôi cũng bứt rứt. Bây giờ tôi muốn đưa cô ta về cho chắc là không có ǵ xảy ra thêm.
- Thế th́ tốt quá.
Hằng lay vai Mai Ly, Mai Ly vẫn ôm mặt khóc không muốn nh́n ai
- Này Mai Ly, có anh này có xe hơi, đưa Mai Ly về, chịu không?
Mai Ly ôm mặt, lắc đầu. Hằng lay vài cái nữa vẫn không thấy Mai Ly trả lời, đứng dậy nh́n người khách lắc đầu.
- Chị có địa chỉ nhà Mai Ly không?
- Nhà cô ấy ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa số 146/25. Hay để tôi gọi Taxi vậy.
Người khách thân h́nh cao lớn không nói một lời, bước dến, luồn tay qua người Mai Ly, bế lên như một đứa bé, đi ra cửa. Mai Ly dường như có ư định dăy ra nhưng hai cánh tay cứng rắn giữ chặt lấy nàng, đồng thời mặt nàng úp vào vai người ấy, mũi thoang thoảng nhận lấy mùi nước hoa ngây ngây mà không có ở người đàn ông nào mà nàng đă gần gũi, lại thêm cái đau nhừ đầu óc, tay chân nên Mai Ly mất cả khả năng và ư muốn cưỡng lại, nằm yên nghe thân thể lâng lâng theo nhịp bước của người ấy. Cả tiệm trố mắt ra nh́n, Hằng chạy theo mở cửa quán cho ông ta mang Mai Ly ra xe, mở cửa xe mà vẫn giữ Mai Ly trên hai cánh tay khỏe mạnh. Ông ta đặt Mai Ly vào ghế trước rồi định lái xe đi Hằng hốt hoảng tḥ đầu qua cửa kính
- Ấy, ấy, thế anh tên ǵ đấy?
- Hoàng, Tôn Đức Hoàng, chị cứ hỏi anh Ḥa Phó Giám Đốc th́ biết.
Rồi rồ máy xe chạy đị Hằng đứng ngơ ngác nh́n theo, một phần thương hại Mai Ly một phần lo sợ sự trả thù của Phú. Trong quán các cô c̣n lại x́ xầm với nhau
- Đứa nào ác quá không biết, chơi vậy đâu được, làm nhục đàn ông họ trả thù th́ sao ?
- Tao nghi con Thúy Liễu quá, lúc năy thấy cái mặt nó có vẻ khoái chí khi con Ly bị đ̣n.
- Chắc nó không? nghi bậy bạ tội con người tạ Đúng ra có nhiều đứa không thích con Ly, làm phách quá, mà mấy thằng khách cứ bu theo nó, lần nào bo nó cũng được gấp mấy lần ḿnh.
- C̣n mày th́ sao, mày cũng không ưa nó phải không ?
- Tao th́ b́nh thường thôi, nhưng thấy nó bị đ̣n cũng tội. Ờ mà phải mày bỏ cái đó vô giày nó không?
- Ê đừng nói bậy, bà chủ nghe được chết tao mậy. Lúc năy phải có đứa nào ngồi trong bàn đó mới làm được chớ. Thôi về đi bây, hôm nay là bễ mánh rồi...
....

Trên xe, Mai Ly quay mặt ra ngoài không nh́n người lái và cũng ngại anh nh́n thấy vẻ mặt sưng húp tiều tụy của ḿnh, thỉnh thoảng lại che miệng thút thít khóc. Người đàn ông vặn máy lạnh, một luồng gió mát thổi ra làm dịu đi cái nóng bên ngoài. Hôm nay là ngày đưa ông Táo, chỉ c̣n một tuần nữa là Tết, xe chạy ngang khu chợ Bến Thành, giăng đèn thật rực rỡ.
Người đàn ông thản nhiên lái xe, không hỏi han ǵ Mai Ly. Rút một điếu thuốc ra, nhấc cái mồi lửa điện trong xe châm thuốc, hít một hơi rồi đưa qua, đặt vào ngón tay Mai Ly. Mai Ly bất giác cầm lấy hút một hơi nhưng sặc khói ho xù xụ rớt cả điếu thuốc ra ghế. Người đàn ông nhặt lấy điếu thuốc hút tiếp. Tiếng nhạc máy compact disc nhè nhẹ ngân lên, bài Limelight của Charlie Chaplin thật tha thiết và day dứt, tự nhiên Mai Ly ôm mặt khóc ̣a. Người đàn ông thoạt tiên tưởng nàng tủi thân hay đang đau nên khóc, nhưng anh chợt nhớ ra bài này có dịch sang lời Việt nhưng nội dung đổi khác, lại là nói lên niềm xót thương cay đắng cho các cô gái nhảy, gái chơi. Người đàn ông buột miệng trong khi tay tắt máy
- Xin lỗi, tôi không cố ư để bài này.
Mai Ly chỉ lắc đầu, hai bàn tay che mặt, cố ngăn tiếng khóc. Người đàn ông mất vẻ thản nhiên, nh́n Mai Ly ái ngại, bàn tay giơ ra nửa chừng định đặt lên bờ vai Mai Ly rồi ngưng lại và rút về. Xe chạy khoảng mười phút sau th́ đến nhà Mai Ly. Người đàn ông ngừng xe, hai người ngồi cạnh nhau không nói, lâu lâu lại có tiếng nấc nhẹ của Mai Ly. Mai Ly cúi đầu, tóc che một phần tầm mắt, trong xe lại tối nên không thấy kỹ mặt người đàn ông. Mai Ly nói lí nhí trong miệng.
- Cám ơn anh
rồi mở cửa xe chạy nhanh vào nhà.
Người đàn ông lặng lẽ cho xe chuyển bánh rồi mất hút trên con đường trước mặt.
Mai Ly vào nhà, một căn nhà nhỏ và bừa bộn, đặt ḿnh xuống giường, cơn đau lại trở lạị Nàng vùi đầu vào gối khóc tấm tức.

Phần 5

Hương Tảo dừng xe trước địa chỉ Thế Phương đưa cho nàng, căn nhà nằm trong một ngơ hẻm rộng, có cổng sắt giữa hai bức tường, bề ngang cả nhà khoảng bốn thước, là tiêu chuẩn b́nh thường của nhà ở Saigon. Có lẽ căn nhà có sân trước v́ xây thụt vào trong; trên cổng và tường là một giàn hoa giấy đỏ. Tảo ngập ngừng bấm chuông, hai phút sau vẫn không thấy ai trả lời định bấm thêm lần nữa th́ nghe tiếng mở cửa, Thế Phương thấy nàng, mặt tươi lên
- À Hương Tảo đấy à, mời em vào nhà, để anh đẩy xe qua cái bục này nhé.
- Chào Thầy
- Thôi không cần gọi anh là Thầy đâu. Vào đây đi em.

Cái sân trước nho nhỏ xinh xinh, trên mặt lót gạch tàu vuông màu gạch cua, sâu khoảng ba thước. Bên tay trái là một hàng chậu kiểng và một cây dừa nước. Bên tay phải là một bể nước h́nh bán nguyệt có ḥn non bộ xây sát tường phía hông nhà. Thành bể bằng gạch sứ tráng men xanh màu mạ non, ở ba khoảng cách đều nhau điểm ba viên gạch men đắp nổi h́nh hoa sen và lá sen. Trong hồ dưới ḥn non bộ vài nhúm lục b́nh và bèo ta lác đác, hai ba con cá vàng to bằng bàn tay bơi qua bơi lại.
Phương dựng xe Tảo bên cạnh xe ḿnh. Tảo nói
- Anh có bể nước đẹp quá
- À bể nước và ḥn non bộ là do bố anh xây.
- Hai bác vẫn ở đây với anh hở ?
- Không, bố anh mất sớm, c̣n mẹ anh th́ cô em gái mang về Vũng Tàu ở chung, có mẹ có con, có bà có cháu cho vui. Căn nhà này để cho anh ở một ḿnh.
- Và mai mốt th́ thành hai ba ḿnh, phải không anh ?
- Chuyện đó th́ c̣n lâu. Hiện giờ anh chưa tính ǵ cả ,
Hương Tảo nghĩ thầm "Chết chửa sao ḿnh lại bậy thế, chưa ǵ mà đă hỏi người ta về chuyện gia đ́nh"

Hai người bước vào nhà, căn nhà nhỏ với sự bừa bộn tất yếu của một chàng trai độc thân lại là nghệ sĩ.
- Em gửi anh.
- Ǵ thế Tảo?
- Lúc năy đi ngang chợ Tân Định thấy xoài cát ngon quá nên em mua một chục biếu anh.
- Bày vẽ thế, định trả công anh hở?
- Em không dám, gọi là chút quà của học tṛ cho thầy thôi.
- Anh là chúa lười ăn trái cây. Được rồi, để anh bỏ vào tủ lạnh, mỗi lần em đến ḿnh ăn chung.
- Vâng

Trao đổi vài câu xong, Phương bảo Tảo hát vài bài anh đă chọn sẵn để thấy rơ chỗ mạnh chỗ yếu của Tảọ Buổi học đầu tiên bắt đầu bằng nhạc lư căn bản. Tảo rất vui v́ Phương tận tâm chỉ bảo. Một t́nh cảm mơ hồ len lén xâm chiếm tâm hồn người thiếu nữ c̣n trong trắng. Buổi học qua đi thật nhanh, Tảo về nhà, ḷng như đi lạc. Nằm lên giường ôm gối nghĩ ngợi lan man.

Thấm thoáng đă ba tháng trôi qua, trong tuần Tảo đi học và Phương đi làm, Phương tốt nghiệp Viện Âm Nhạc và học thêm về vẽ ở Cao Ddẳng Tạo H́nh. Nghề kiếm cơm lại là Họa Viên Kỹ Thuật cho một công ty xây dựng, làm bốn ngày trong tuần và nghỉ từ thứ sáu đến chủ nhật. Cuối tuần vào các buổi chiều và tối Phương chơi kèn saxophone trong các quán văn nghệ và vũ trường. Tảo không dám cho gia đ́nh biết là đi học hát nên chiều thứ sáu và sáng thứ bảy mang sách vở theo người, nói là lại nhà bạn học thi.

Phương có lối dạy hát rất lạ. Gần như trong mười buổi đầu Phương không cho Tảo hát bao nhiêu mà bắt học nhạc lư nhiều, học giữ nhịp cho đúng, ghi lại kư hiệu âm nhạc theo bài hát và phải đúng từ ¼ nốt đen mới được. Tập lấy hơi, giữ hơi, ngân và láy. Gay nhất là lúc luyện giọng, Tảo phải tập chế ngự được 2 bát độ rưỡi là 17, 18 nốt nhạc từ Mi đến Mi đến Mi đến Si, làm sao cho trầm mà không rè và cao mà không xé. Có khi Tảo c̣n phải ngậm sỏi trong miệng mà tập điều khiển các cơ quan phát âm làm sao vẫn giữ được giọng hay và rơ lời. Rồi dạy cách cầm micro cùng dáng điệu khi hát và khi nghỉ giữa chừng.

Bấy giờ Tảo mới biết hát chơi trong nhà, ngoài ngơ là một chuyện nhưng hát cho thật điêu luyện lại là một chuyện khác và khoảng cách giữa ca sĩ lừng danh và ca sĩ tầm thường là cả một trời một vực. Phương có nói các bài nhạc Viet Nam đa số là ở một bát độ rưỡi đến hai bát độ nên không có sự đ̣i hỏi nhiều ở người hát trái với nhạc Tây Phương nhiều khi lên xuống cả ba bát độ. Lúc đầu Tảo chưa quen với lối học này, nhiều khi chán nản, nếu như người dạy không phải là Phương mà nàng đă có t́nh cảm, có thể nàng đă thối chí mà bỏ nửa chừng. Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt dịu dàng, nụ cười khích lệ của Phương là nàng lại thấy êm ái, thấy được vỗ về. Có một hai lần, Phương mang Tảo theo vào nơi chơi nhạc, để Tảo ngồi uống nước như khách xem văn nghê phía dưới. Phương lúc chơi kèn trông thật đầy nghệ sĩ tính và đam mê; hoàn toàn đắm ch́m vào âm nhạc làm Tảo ngồi trong bóng tối ở dưới nh́n lên bục gỗ , ngắm măi không chán.

Ddă đến mùa thi, nhà Liên, mẹ cấm tụ họp hát ḥ nên Tảo lại đó ít đi, c̣n mấy chỗ hát Karaoke của bạn khác th́ Tảo cũng không quan tâm như trước, mặc dù những lần sau này, ai cũng muốn mời Tảo đến chơi chung v́ thích nghe nàng hát, hôm nào có Tảo tham dự là buổi hát đó rất có chất lượng, không chỉ toàn những bài b́nh dân, thời thượng, dễ hát nhưng h́nh thái và nội dung rất thường, Tảo tránh dùng từ "Sến" v́ không muốn đánh giá bạn bè.

Bây giờ niềm tha thiết của Tảo là những giờ phút ở nhà Phương. Ngày nào không gặp là bâng khuâng, bứt rứt không chịu được, việc học v́ đó mà đ́nh trệ rất nhiều. Và việc ǵ sẽ đến, đă đến. Hương Tảo không đậu nổi kỳ thi trung học phổ thông cấp ba. Ngày coi kết quả về, Tảo không dám về nhà ngay, đến t́m Phương khóc mùi mẫn.

Phương đợi cho Tảo bớt khóc rồi nói:
- Thôi em đừng buồn nữa, cố học kỳ sau thi lại. Em phải gắng lấy cái bằng Trung Học Phổ Thông th́ sau đó mới được thi vào Viện Âm Nhạc như em mong muốn.

Ở nhà được tin Tảo thi rớt, bố th́ giận dữ la mắng, cấm không dược hát hỏng ǵ cả, mẹ th́ buồn phiền ra mặt nên Tảo không dám đi đâu lâu, nhất là mùa thi dă qua, không c̣n cớ đi học chung nữa. Trong tuần mẹ nhờ Tảo chở đi đón về với công việc của bà. Lúc nào ở nhà không có bố mới dám tập hát khe khẽ. Việc gặp Phương giới hạn lại vào sáng hay chiều thứ bảy. Có lần chủ nhật Phương đến nhà Tảo định đưa nàng đi chơi nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của bố nàng nên ngồi một chút rồi về. Qua lần đó phải cả tuần sau quan hệ của hai người mới tốt đẹp lại.
Tốt đẹp nghĩa là Phương lại vui vẻ dịu dàng với Tảo. Về phần Tảo th́ càng ngày càng thấy tha thiết với Phương nhưng không chắc về t́nh cảm của Phương đối với nàng như thế nào. Có phải Phương chỉ thấy ḿnh như một người anh tốt và coi nàng như em gái ? Thỉnh thoảng Tảo vẫn cảm nhận một cái nh́n có khác, quan tâm hơn, để ư hơn hay ḍ xét hơn, có lúc bàn tay nắm khi trao nhau vật ǵ hay khi dắt Tảo vào nhà, có lâu hơn, có chặt hơn. Tảo không có kinh nghiệm nhiều về đàn ông nên không biết phải làm như thế nào để biểu lộ t́nh cảm của ḿnh nhất là khi không biết người đó có yêu ḿnh không.

Thế rồi một biến cố xảy ra làm xáo trộn tâm hồn Tảo, hôm đó Phương hẹn nàng học vào lúc hai giờ trưa thay v́ 10 giờ sáng như mọi thứ bảy khác. Đến buổi sáng bất ngờ bố mẹ báo là chiều sẽ đi thăm bà nội đang ốm, thế là Tảo lúc một giờ đă đến để mong nếu Phương có rănh th́ sẽ bù được một tiếng mất vào buổi chiều. Gần đến nhà Phương c̣n cách chục căn, cái giỏ treo trên tay lái xe đứt một quai làm nàng phải dừng xe để cột lại cho chắc. Lúc ngẩng lên định rồ máy xe đi tiếp th́ thấy cổng nhà Phương mở, một cô gái bước ra, rồi là Phương đẩy xe của cô ta qua khỏi thềm gạch chắn nước mưa. Ḷng Tảo quặn lại, một nỗi niềm khó tả dâng lên cổ làm nàng thấy nghèn ngẹn. Chợt như là Phương đang ngó về phía ḿnh, Tảo cúi xuống giả bộ cài dây giầy, chờ cho đến lúc Phương đóng cổng vào nhà mới ngẩng lên vừa vặn thấy cô gái đó chạy ngang, ăn mặc hở hang, chiếc áo xẻ sâu lồ lộ hai g̣ ngực trắng, phấn son ḷe loẹt vô cùng. Tảo quay đầu xe để khỏi đi ngang nhà Phương, bất giác đi theo xe cô gái một khoảng cho đến ngă tư đèn đỏ, cô gái rẽ tay phải c̣n Tảo đứng lại phân vân không biết nên theo nữa hay không, đến lúc đèn xanh trở lại, chiếc xe hơi phía sau thúc c̣i inh ỏi mới giật ḿnh rồ máy đi thẳng mà không gạt được h́nh ảnh hai g̣ ngực hở của cô gái đó.

Chạy lang thang khoảng nửa giờ mà đầu óc hoang mang, suưt có lần đụng phải một bà bán chè gánh hai đầu đ̣n gánh băng qua đường. Mặc dù bà ta có lỗi v́ băng qua đường mà không đợi. Nhưng ở Saigon mà đợi ngớt xe mới băng qua đường th́ về nhà ngủ sướng hơn, với điều kiện là trên đường về nhà không phải băng qua con đường nào cả. Thường th́ người ta thấy hở một khoảng cách chừng mười thước là xông ra, và người lái xe có bổn phận phải nhường, phải tránh, nhất là đối với các nguời gồng gánh nặng, chờ lâu làm sao được với hai đầu nặng trĩu trên vai. Bà gánh chè bị một mẻ sợ đứng mắng chửi om trời làm Tảo mắc cở quá. Trên đường về lại chỗ Phương nàng cố đi thật chậm để đừng xảy ra điều ǵ và để sắp xếp lại đầu óc.

Lúc vào nhà Phương, tia mắt Tảo có sự lẫn tránh, tâm trí không tập trung được c̣n Phương th́ càng ít nói hơn mọi ngày. Được 30 phút Tảo không chịu nổi, lấy cớ mệt đ̣i về, Phương chỉ hỏi han và cầm chân lấy lệ. Trên đường về cặp mắt rưng rưng ngấn lệ sau đôi kính đen, chỉ cần gặp ai hỏi đến là tràn ra ngay. Cả cuối tuần đó Hương Tảo như mất hồn, không ăn ngủ được làm mẹ tưởng ốm thật, hỏi han chăm sóc suốt ngày làm Tảo cảm động, cố gắng b́nh thường lại để mẹ khỏi lo. Tảo cũng biết ḿnh vô lư v́ đâu có quyền ǵ với đời sống riêng tư của Phương, nhưng biết là một chuyện c̣n cứ buồn cứ đau lại là một chuyện khác.

Phần 6

Những lần học sau, Phương có vẻ quan tâm để ư đến Tảo về cả chuyện học hành và đời sống gia đ́nh làm Tảo lại xao xuyến mà quên đi chuyện trước. Chiều thứ bảy này không biết có ǵ đặc biệt mà Phương dặn nàng ăn mặt đẹp, Tảo có hỏi gặn th́ Phương chỉ nói sẽ là một ngạc nhiên cho Tảo. V́ không muốn mặc sẵn quần áo đẹp từ nhà sợ bố mẹ hỏi nên Tảo gói theo cái áo dài thêu đẹp nhất của ḿnh. Đến nơi Phương có vẻ thất vọng
- Em không nhớ anh dặn ǵ à ?
- Có chứ anh, nhưng em thấy mặc từ nhà đi không tiện nên có mang theo quần áo đẹp đây này. Mà hôm nay có chuyện ǵ thế, anh vẫn chưa cho em biết làm em hoang mang quá.
- Th́ bây giờ anh nói đây, chiều nay sân khấu Trống Đồng khai mạc, anh và ban nhạc phụ trách phần văn nghệ đến tối nên anh muốn em tham dự đó.
- Giờ anh mới nói, may là bố mẹ em chiều nay đi ăn giỗ tối mới về. – Hương Tảo ngập ngừng hỏ tiếp - Thế sao em mặc như thường không được hở anh ?
- Được chứ, nhưng hôm nay là ngày khai mạc và lần xuất hiện dầu tiên của ban nhạc anh trên sân khấu Trống Đồng nên anh thích em đẹp hơn mọi ngày.
- Vậy là mọi ngày em xấu lắm hở anh ?
- Lúc nào anh cũng thấy em đẹp, bé ngoan đừng lư sự nữa
Tảo cảm động nhưng c̣n cố nói thêm
- Tại có bao giờ anh khen em đâu.
- Anh không nói ra nhưng anh tưởng em biết khi anh nh́n em chứ. Thôi vào trong này thay quần áo và sửa soạn đi em.

Phương đưa Tảo vào bên trong pḥng ngủ phía sau nhà, là nơi mà Tảo chưa vào bao giờ. Thường th́ nàng chỉ ở pḥng khách, khi nào cần th́ xử dụng pḥng vệ sinh phía ngoài. Cách pḥng khách và pḥng ngủ là một gian trống, có lẽ là nơi làm việc của Phương, có bàn vẽ kỹ thuật nhưng đặc biệt là vài bức tranh chân dung và tĩnh vật chưa đóng khung để dưới đất, một hai khung vải trắng và một giá vẽ có phủ vải chẹ
V́ ánh sáng ngoài trời chỉ vào được một ít và pḥng không bật đèn nên Tảo không trông rơ bức tranh nào cả, Phương có ư không muốn dừng chân lâu ở đó nên rảo bước vào trong. Bên cạnh pḥng ngủ là pḥng tắm và một lối ra phía sau nhà có lẽ thông ra một ngơ hẻm khác. Phương bật đèn pḥng tắm sáng trưng, trên tường có tấm gương thật lớn, vặn cái quạt gắn trên tường cho Tảo rồi đóng cửa lại đi ra.

Tảo cầm cái chốt cửa định gài lại không hiểu sao lại thôị Chưa bao giờ nàng thay quần áo trước một tấm gương to như vậy nên đứng một lúc ngắm bóng ḿnh rồi cởi quần áo ngoài chỉ c̣n quần áo lót. Thân thể người con gái xinh xắn vừa qua thời dậy th́ bước vào tuổi thiếu nữ 19, 20 là cả một bức tranh tuyệt đẹp.
Huơng Tảo thuộc dáng người ḿnh dây, thon nhỏ, cao khoảng thước sáu mươi, không nẩy nở quá độ nên khi ăn mặc b́nh thường th́ không để lộ các đường cong trên người một cách đập vào mắt người khác như cô gái nàng gặp hôm trước ở nhà Phương, Nhưng bây giờ chỉ c̣n đồ lót th́ mới thấy thân h́nh nàng thật cân đối, thon thả, chân dài và lưng ong, da thịt mịn màng, căng tràn nhựa sống. làn tóc đen xơa ngang bờ vai trắng trông rất quyến rũ.

Chỉ tội là Huơng Tảo không phải con nhà giàu, có dư tiền để mua đến những sản phẩm như trong catalogue của Victoria's Secrets mà có lần lũ bạn có được từ Mỹ gửi về xúm lại mà xem rồi xuưt xoa ao ước. Hương Tảo c̣n sống với bố mẹ , tiền túi chưa quá 15 đô la một tháng chỉ đủ ăn sáng và tiêu vặt th́ làm ǵ dư mà mua các thứ xa xỉ đó. Vă lại hàng đắt như thế mà mặc bên trong th́ chỉ ḿnh biết, không lẽ lại khoe với bạn gái ? Mà ngay cả bạn gái với nhau việc nh́n ngắm thân h́nh nhau cũng không nằm trong giáo dục của Tảo.
Giờ đây Tảo thấy quần áo lót của ḿnh hàng nội xấu thật, Quần th́ to, dáng thô, may bằng tơ nhân tạo, c̣n nịt vú ngang ngang làm sao ấy. Bất giác nàng quay người gài chốt cửa lại rồi cởi nốt quần áo lót, chiếc nịt hơi chật đang kiềm chế bộ ngực rơi xuống đất, hai g̣ bồng đảo thoát sự giam cầm như nở ra, h́nh dáng trái lê và căng như người đang có sữa, chỉ khác là hai đầu hồng hồng và nhỏ nhắn.

Lần đầu tiên trong đời Hương Tảo đối diện với h́nh ảnh ḿnh trong bộ quần áo của bà Eva. Hằng ngày mỗi khi tắm th́ chỉ nh́n xuống không thấy mặt mũi c̣n dùng gương soi mặt th́ ngược lại. Vừa e thẹn vừa thấy là lạ, Tảo cứ ngắm ḿnh măi trong gương, đến khi nghe tiếng Phương từ ngoài pḥng khách vọng lại
- Tảo ơi, mười phút nữa ḿnh di nhé.
Tảo luống cuống mặc quần áo vào rồi trang điểm. Chiếc áo dài tơ treo lên từ năy đă thẳng, áo dài màu tím nhạt thêu những đóa Uyển Mộc Lan, bó lấy người Tảo thật khéo. Mười tám phút sau Huơng Tảo bước ra, Phương đă sẵn sàng từ lâu, có vẻ sốt ruột, định than phiền với Tảo th́ sững người, nh́n không chớp mắt. Tảo e thẹn cúi đầu
- Anh làm em ngượng.
- Chưa bao giờ anh thấy em đẹp như thế, Tảo ơi
Tảo nh́n Phương tŕu mến khẽ nói
- Cám ơn anh
Ddúng ra th́ dung nhan Huơng Tảo không phải là tuyệt đẹp, chỉ có nét duyên dáng với khuôn mặt thanh thanh. Qua bao nhiêu gặp gỡ trái tim Phương cũng đă rung động với Tảo nhưng vẫn kiềm chế ḿnh, không muốn lợi dụng quan hệ dạy nhạc và trong khi Tảo c̣n dưới hai mươi. Phương đă định cố giữ không bộc lộ t́nh cảm, cho đến khi Tảo vào được Viện Âm Nhạc rồi sẽ tiến tới. Hôm nay thấy Hương Tảo trang điểm và mặc áo đẹp nên sự rung động như được cộng hưởng, ngân lên những cung đàn trong tim Phương.

Sân Khấu Trống Đồng nằm trong Vườn Tao Đàn, bây giờ đổi thành Công Viên Văn Hóa là một trong những điểm xanh của thành phố cùng với Vườn Bách Thảo. Phạm vi của Vườn Tao Đàn trải rộng bốn mặt đường, Lê văn Duyệt, Hồng thập Tự, Huyền Trân Công Chúa và Nguyễn Du. Một phần phía bên Huyền Trân Công Chúa dược ngăn ra thành Hội thể Thao Saigon từ thời Pháp thuộc, tên Pháp là Cercle Sportif Saigonais, là nơi dân thượng lưu và thời thượng Saigon lai văng. Dân chúng hay gọi tắt là "Xẹc". Tựu trung th́ chỉ có đánh tennis hay bơi lội là chính. Trước thống nhất ai mà được vô "Xẹc" là hănh diện lắm v́ số hội viên rất hạn chế, muốn gia nhập phải có hai hội viên bảo lănh và phải nằm trong danh sách chờ dài ngoằn. Ngày nay Cercle đổi thành Trung Tâm Thể Thao Thành Phố HCM, hồ bơi và sân tennis dân chủ hóa, mở rộng cho quần chúng không phân biệt, chỉ phải trả tiền vô cửa.

Vườn Tao Đàn không nhiều kỳ hoa dị thảo nhưng tương đối nhiều cây cao bóng cả và từng hàng dậu như dâm bụt và những dăy cây kiểng cũng làm nhẹ phần nào cái nắng cháy da của Saigon. Trong vườn có nhiều loại cây rất hay, như cây "Dái Dê" có cái tên từ cái trái đi cặp nhau trông rất giống cái ḥn của con dê, con nít nghịch hay lấy trái xuống, vừa cầm vừa lắc mà hát nhạo theo một điệu nhạc ngoại quốc (h́nh như là bài Apache -tác giả chưa kiểm chứng -)
"Ḥn d..., ḥn d... dê, treo tọng teng
Từng ta tưng ta từng ta tưng ta từng ta tưng.... từng"

Lại c̣n những cây sao, có loại có cái hột to như quả sấu, quả cà na, vói hai cánh dài cả gang tay mọc lên trên, khi rơi từ trên cao xuống, gió thổi quay quay như chong chóng. Có loại khác, hột lại bé bằng hột cam và cánh dài khoảng ngón tay út; loại này hột nhẹ nên xoay tṛn trong gió lâu hơn, có khi cả hai ba phút mới rơi xuống đất. Cả hai loại đều được trẻ con ưa thích v́ là món đồ chơi không mất tiền. Cứ tầm tung lên trời rồi ngắm cánh sao xoay xoay tưởng tuợng như cánh trực thăng.

Sân Khấu Trống Đồng chủ yếu là do Thành Đoàn chủ trương nhằm mục đích kinh tài hôm nay dược khai mạc rất long trọng, có cả sự tham dự của Thành Ủy nhưng Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân Thành Phố HCM lại vắng mặt chỉ để 1 Phó Chủ Tịch tham dự Về tổ chức th́ đáng lẽ Thành Ủy cao hơn Chủ Tịch UBND, nhất là trong thời kỳ củng cố chính trị và chưa đổi mới, như trong quân đội th́ Chính Ủy Sư Đoàn cao hơn Tư Lệnh Sư Đoàn. Trong thời chiến đă có nhiều trường hợp Chính Ủy của một đơn vị như D, E cách chức D Trưởng hay E Trưởng để tạm thời chấp quyền v́ hai người không nhất ư về chỉ đạo hay về chiến thuật.

Hiện tại v́ t́nh h́nh yên ổn sau muời mấy năm kiểm soát, việc đấu tranh chính trị không c̣n là mối lo nữạ Lănh vực kinh tế dược coi trọng hơn, vai tṛ Chủ Tịch UBND Thành Phố là người trực tiếp trách nhiệm về vấn đề phát triển thành phố Saigon là đầu máy kéo nền kinh tế cả nước nên Chủ Tịch UBND Saigon bao giờ cũng nằm trong Trung Ương đảng, thành ra cao hơn. Vai tṛ Thành Ủy thu hẹp lại trong phạm vi lănh đạo chính trị, đường lối.

Lúc Phương đưa Hương Tảo đến th́ đă khá đông khán giả đứng ngồi, chiếm gần hết các hàng ghế trừ các hàng ghế đầu dành cho chính quyền, quan khách và ban tổ chức vẫn c̣n trống và có căng vải dù pḥng mưa cẩn thận. Hôm nay tiếng là vô cửa tự do nhưng người thường không có ghế ngồi, đành tụ tập đứng ngồi lón ngốn trên các băi cỏ xung quanh sân khấu lộ thiên. Mấy trăm cái ghế đặt sát nhau thành từng hàng là để dành riêng cho các đoàn thể và một số trường cấp ba. Phương thức của sân khấu ngoài trời này là tŕnh diễn văn nghệ trên bục gỗ c̣n vùng đất trước mặt sẽ kê bàn ghế cho khách uống nước nghe nhạc trong thiên nhiên dưới những gốc cây to bóng cả hay trên băi cỏ. Chủ trương không bán vé mà lấy đắt tiền nước, tiền bánh để bù vào, c̣n người không vào bàn uống nước th́ đứng phía ngoài khu vực bàn ghế mà coi cọp, chẳng ai phiền hà ǵ. Chương tŕnh văn nghệ dĩ nhiên là tùy thuộc vào thời tiết, hôm nào mưa th́ dẹp tiệm, thế thôi.

Phương kiếm cho Hương Tảo một ghế trên sân khấu trong cánh gà nh́n ra sân khấu
- Em ngồi đây coi nhé, chỗ hạng nhất rồi đấy, không thể gần hơn được nữạ Anh phải đi chuẩn bị cùng ban nhạc đây.
Phương tiến ra sân khấu, đi tới đi lui kiểm soát nhạc cụ, máy móc âm thanh. Tiếng các nhạc sĩ trong ban thử dây đàn, dạo chơi vang lên trong tiếng ồn ào của người xem và tiếng xe cộ náo nhiệt từ góc Lê Văn Duyệt / Nguyễn Du vọng lại. Phương thỉnh thoảng lại nh́n về phía Hương Tảo, gật đầu hay vẫy tay trong khi quan khách đă bắt đầu lục đục đến.

Sau phần diễn văn khai mạc dài như một thế kỷ, hết đoàn thể này đến đoàn thể nọ lên tiếng. Mười bài th́ gần như cả mười cùng một nội dung, đúng là một cái bệnh của XHCN là nói dài, nói dở, nói dai. Xong một diễn văn th́ đám c̣ mồi lại vỗ tay trước nhất và hăng nhất và c̣n để ư xem đoàn thể ḿnh có hồ hỡi theo không. C̣n trong đám dân ngu cu đen đứng coi cọp xung quanh th́ chẳng có ma nào vỗ tay cả. Họ chỉ lộ vẻ sốt ruột ra mặt v́ các bài đọc lê thê đó. Cho đến khi người giới thiệu chương tŕnh sau những lời cám ơn bắt buộc tuyên bố bắt đầu chuơng tŕnh văn nghệ th́ những người thuộc giai cấp đứng lại vỗ tay to nhất làm Thành Ủy cũng quay đầu nh́n quần chúng mà bật cười. Chắc ông cũng ngấy các tṛ đọc diễn văn đó mà vẫn phải làm thôi.

Trong khi đoàn múa lân mở màn để làm sôi động không khí sau cơn buồn ngủ, người giới thiệu chương tŕnh lui vào, gặp Phương trao đổi vài câu, mắt nh́n về phía Hương Tảo, gật rồi lắc rồi gật đầu. Hương Tảo hồi hộp không biết có phải ḿnh sẽ mất cái chỗ tốt này và phải xuống bên dưới không ?
Phương đến chỗ nàng ngồi, mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống trên hai gót chân, nh́n vào mắt Hương Tảo, cầm lấy bàn tay xanh nhỏ
- Chút nữa anh Tuấn Khôi, người điể`u khiển chương tŕnh sẽ giới thiệu em lên hát đó bé.

Hương Tảo giật bắn người
- Chết chửa, làm sao em hát được trước đám đông thế này, Em không dám đâu. Không, trăm lần không, ngàn lần không.
- Em đừng lo, bài "Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây" em hát hay và vững lắm và hôm nay sẽ hát chung với anh như ḿnh đă tập mấy hôm trước đó.
Hương Tảo mặt nhạt đi, lắp bắp
- Trời ơi, em chưa bao giờ lên sân khấu cả, em sợ lắm.
- Tảo! Tảo nghe anh nói này. Anh tin vào em và vào tài năng của em. Anh Khôi lại dạy trong Viện Âm Nhạc Nhân Dân đó. Hôm nay là cơ hội cho em chứng tỏ ḿnh ; anh biết có trường hợp chưa có bằng phổ thông cấp ba mà vẫn được nhận vào v́ có năng khiếu cao, bằng cấp ba sẽ được cho phép lấy saụ
- Em run quá, chỉ lo lúc đó hát không ra tiếng thôi.
- Em đừng nh́n xuống, nh́n anh thôi.

Phương đứng dậy kéo Tảo lên, vuốt cụm tóc trên trán Hương Tảo sang một bên; Hương Tảo nắm chặt tay Phương mà run lẩy bẩy. Phương kéo Hương Tảo vào khuất sau cánh gà, hai tay nâng mặt Hương Tảo như truyền niềm tin vào tâm hồn nàng. Hương Tảo nh́n ánh mắt tin yêu của Phương như chưa bao giờ, cảm thấy t́nh thương dào dạt trong ḷng dâng lên choáng ngợp, chỉ c̣n nghe tiếng Phương th́ thầm
- Em của anh giỏi mà, tin anh đi v́ anh tin vào em. Anh tin em, anh... yêu em.
Phương cúi xuống, Hương Tảo mềm người ra, khép viền mi nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn đầu đời êm ái, thơm ngon, vụng về rố cuống quưt và đam mê, chẳng c̣n biết bên ngoài có ǵ xảy ra.
Phương ôm đầu Tảo áp vào ngực ḿnh
- Anh yêu em
- Em cũng yêu anh
- Em hát nhé
- Vâng
- Bây giờ dợt với anh lần nữa này.

Trong tiếng chiêng trống của đoàn múa lân ngoài kia, Phương và Hương Tảo dợt lại bài hát, Hương Tảo ḷng rộn ràng v́ t́nh yêu vừa đón nhận, không c̣n thấy sợ hăi lắm.
- À chút nữa anh Khôi sẽ giới thiệu em là cô Ái Lan, em chịu tên đó không ?. Lúc năy anh ấy hỏi, anh bất giác đặt tên đó cho em mà không hỏi em. Nếu em không thích th́ lấy tên khác nhé. Đúng ra tên thật của em rất hay nhưng anh biết em sẽ không muốn lấy tên thật, hơn nữa anh cũng ích kỷ, muốn tên Hương Tảo là để riêng anh gọi.
- Cám ơn anh, tên Ái Lan cũng đẹp lắm, sao anh chọn nó vậy ?
- À thứ nhất đó là tên nhân vật chính trong phim "Ái Lan thành Troy", thứ hai đó là ghép từ Ái Vân và Ư Lan đó. Anh mong sau này em sẽ như hai người đó.
- Ồ, em mà bằng Ái Vân và Ư Lan sao ?
- Sao lại không! À anh phải ra với ban nhạc rồi, ḿnh hát vào tiết mục thứ năm nhé em, sau bài "Những Cô Gái Quan Họ".
- Vâng anh ra đi.
Rồi là đến bài "Quan Họ" Hương Tảo cố trấn tĩnh ḿnh bằng cách nghĩ đến những lần tập cuối, bài "Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây" hát chung với Phương được tập rất kỹ chắc là Phương đă tính cho nàng tŕnh diễn hôm nay. Hương Tảo không thích nội dung bài đó lắm v́ là nhạc trong thời chiến, nhưng Phương nói bài đó nhạc thuật rất cao và nếu đi thi thử ở Viện Âm Nhạc th́ không nên hát "Nhạc Vàng" sẽ mất điểm.

Phương vào đứng cạnh Tảo chờ ra sân khấu, bàn tay nắm lấy tay Tảo. Sau lời giới thiệu của người diều khi^?n chương tŕnh, hai người đi ra trong tiếng nhạc dạo. Bước chân Hương Tảo có chút luưnh quưnh nhưng nhờ nắm tay Phương nên giữ lại được b́nh thường. Hai người cúi chào khán giả, Hương Tảo chỉ dám nh́n thoáng về phía trước đông nghẹt người rồi nh́n Phương bắt đầu
"Cùng mắc vơng trên rừng Trường Sơn,
hai đứa ở hai đầu xa thẳm."
Tiếng hát nồng ấp và ánh mắt tŕu mến, tha thiết của Phương lôi cuốn Tảo vào thế giới âm nhạc. Hương Tảo nối lời
"Đường ra trận mùa này đẹp lắm.
Trường Sơn đông nhớ Trường Sơn tây."
Rồi đến Phương
"Trường Sơn Tây anh đi.
Thương em,
Thương em bên ấy mưa nhiều.
Con đường mà gánh gạo, muỗi bay nhiều cho dài tay áo.
Hết rau rồi em có lấy măng không? "
Hương Tảo nâng micro lên, cất giọng cao thánh thót
"C̣n em thương bên anh mùa Đông.
Suối khe cạn bướm bay lềnh đá.
Biết ḷng anh say miền đất lạ.
Và chắc anh lo đường chắn quân thù"
Phương diễn dạt nồng nàn
"Anh lên xe, trời đổ cơn mưa
Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ"
Hương Tảo đáp lại, cũng âu yếm nh́n Phương
"Em xuống núi, nắng vàng rực rỡ
Cái nhành cây gạt mối riêng tư"
Hai người nằm tay nhau cùng hát
"Từ bên anh đưa sang nơi bên em
Những binh đoàn nối nhau ra tiền tuyến.
Như t́nh yêu nối lời vô tận.
Đông Trường Sơn nhơ '...ợ.. 'ớ... ớ... ớ... ớ...ớ... ớ...ớ
Tây Trường Sơn"

Và cứ thế hai người hát đến hết bài như là chỉ hát cho nhau nghe, ánh mắt trong ánh mắt, đôi lúc quên cả khán giả.
Lời ca vừa dứt, tiếng vỗ tay của khán giả làm át mọi tiếng động khác. Hương Tảo nh́n Phương sung sướng và hănh diện lẫn với sự yêu thương và biết ơn. Tuấn Khôi cũng vỗ tay bôm bốp, tiến lại phía hai người, hỏi nhỏ
- Ái Lan hát hay lắm, thêm một bài nhé, đơn ca nhé ?
Hương Tảo c̣n ngập ngừng th́ Phương dă gật đầụ Khôi giới thiệu ngay, chắc là hai người đă nhất ư từ trước là nếu Khôi thấy Tảo hát hay sẽ mời hát thêm
- Để tiếp tục chúng ta lại được nghe giọng hát trẻ trung, triễn vọng của Ái Lan với bài "Hà Nội, Niềm Tin và Hy Vọng"
Mới nghe tựa mặt Thành Ủy đă tươi lên và vỗ tay, lập tức bọn điếu đóm cũng hăng say vỗ theo. Phương lùi vào chỗ ban nhạc, Hương Tảo thở một hơi dài, biết hôm nay là ngày quan trọng của đời ḿnh

"Mặt Hồ Gươm vẫn lung linh mây trời;
Càng tỏa ngát hương thơm hoa thủ độ
Đường lộng gió mênh mông năm cửa Ô;
Trong tiếng cười không quên niềm thương đau.
...
Đây Thăng Long,
hồn thiêng núi sông c̣n vang muôn năm.
Đây Đông Đô,
ngời bao chiến công dẹp quân xâm lăng.
Hà Nội mến yêu của ta
Thủ đô mến yêu của ta
Là một ngôi sao rực rỡ
....
Hà Nội đó niềm tin yêu hy vọng
Của chúng ta hôm nay và mai sau
Chân ta bước ḷng ung dung tự hào
Ḱa ṇng pháo vẫn vươn lên trời cao.
Hà Nội anh hùng,
Thủ đô của chúng ta.
"
Lời kết thúc được ngân lên cao vút, ngân măi, ngân măi rồi tắt. Thành Ủy gốc người Hà Nội, nhưng phải vào Nam từ 1954 cho đến khi Thống Nhất, lộ vẻ cảm động khi nghe lại bài hát về Thủ đô trong thời chiến. Ông đứng dậy vỗ tay, rồi tiến lên sân khấu, ôm lấy Hương Tảo, cả hội trường vỗ tay như sấm.

Phần 7

Thành Ủy nói qua micro:
- Từ lúc Giải Phóng đến giờ tôi mới nghe lại bài này trên sân khấu. Bài hát ca ngợi dân quân thủ đô anh hùng vào những năm đầu 70 trong cuộc chiến đấu thần thánh chống Mỹ cứu nước. Không ngờ cô cháu trẻ như vậy mà biết một bài có từ khi cô chưa sinh ra, Ái Lan đă thừa kế và biểu dương tinh thần "Tiếng hát át tiếng bom".
quay sang Hương Tảo ông nói tiếp
- mong cháu giữ được ḷng hướng về cách mạng măi măi. Để khích lệ bác xin thưởng tặng cháu một huy hiệu Bác Hồ.
Ông tháo huy hiệu Bác Hồ trên ngực áo gắn vào viền áo của Hương Tảo. C̣ mồi điếu đóm lại có dịp vỗ tay bằng thích.
Hương Tảo rất bối rối v́ thật ra nàng có hiểu ǵ nhiều về các bài hát đó đâu, chỉ tập theo Phương thôi. Cũng chẳng hiểu ǵ về cách mạng ngoài những bài học như vẹt khi c̣n là thiếu nhi Bác Hồ. Một phần lại khớp v́ đứng bên cạnh nhân vật thứ nhất thứ nh́ của thành phố, nên chỉ lí nhí trong miệng lời cảm ơn.
Hương Tảo bước xuống sân khấu với một niềm sung sướng chưa bao giờ có. Vào đến bên trong hậu trường, gặp ai họ cũng khen nàng hát hay. Khôi, người điều khiển chương tŕnh cứ xong phần giói thiệu một tiết mục mới lại chạy vào trong nói chuyện với Hương Tảo.
- Anh nghe Phương nói về Tảo mà hôm nay mới gặp và nghe Tảo hát đó. Giọng Tảo trong và ngọt.
- Cám ơn anh, cũng là nhờ anh Phương chỉ bảo, nhưng em thấy ḿnh c̣n kém lắm.
- Mới có mấy tháng mà em. Chương tŕnh Viện Âm Nhạc đào tạo môn hát là 3 năm đấy và phải biết chơi một nhạc cụ nữa.
- Em chỉ ao ươ"c được vào đó nhưng lần thi thử em hông đủ tiêu chuẩn.
- Lúc nào thế, chắc lúc chưa học với Phương phải không?
- Vâng.
- Ba tháng nữa lại có kỳ thi, nếu em muốn, anh sẽ dạy em đánh dương cầm để tăng thêm điểm.

Khôi đứng sát bên Tảo, mùi mồ hôi chua và mùi hôi từ trong miệng toát ra làm Tảo ngột ngạt khó thở nhưng không dám đứng tránh ra xa sợ phật ḷng Khôi. Mỗi lần Tảo cố nhích nhẹ thật nhẹ ra một chút th́ Khôi lại bất giác sát vào như cũ. Tảo nói cho qua chuyện
- Cám ơn anh nhiều, nhưng em không có tiền trả tiền học, ngoài ra em muốn hỏi ư anh Phương nữa.
- Phương là bạn của anh th́ anh cũng coi em như Phương. Đừng thắc mắc về chuyện tiền nong. Chính Phương hỏi anh về việc này đó. Em nên cố vào được Viện Âm Nhạc cho khỏi phụ ḷng Phương.

Tiếng nhạc ngoài kia dứt, Khôi lại chạy ra làm nhiệm vụ của ḿnh. Hương Tảo ở lại bên trong, rất phân vân v́ lại có cơ hội để học thi vào trường mà bỏ th́ tiếc quá dù nàng với cảm nhận ban đầu không thấy thiện cảm với Khôi lắm. Nhưng rồi nàng nghĩ thầm "Nhân vô thập toàn, anh ấy dạy trong Viện Âm Nhạc chắc là giỏi rồi, ḿnh chỉ học với người ta chứ có làm bạn đâu mà khó chịu v́ hôi miệng, dù sao th́ để anh Phương cho ư kiến nữa".
Phần phụ trách văn nghệ của Phương vừa xong, nửa ban nhạc ở lại lo phần nhạc khiêu vũ, chủ yếu là chơi keyboard và đàn trống chứ tay kèn của Phương không cần thiết nữa. Phương vào trong đón Hương Tảo ra ngoài một bàn gỗ ngoài khuôn viên sân khấu, trong tiếng xập x́nh của nhạc khiêu vũ cho giới trẻ c̣n quan khách đang lục đục ra về.

Phương cầm bàn tay nàng tŕu mến
- Em của anh hát hay lắm, tuy có chỗ c̣n chưa đạt, chắc em c̣n run phải không.
- Vâng đến bây giờ em vẫn chưa tin hoàn toàn là ḿnh đă hát trước hàng trăm người như thế. Em vui lắm, vui v́.... anh.
- À cái huy hiệu khỉ? này em tháo ra đi. Đeo trông chướng mắt lắm.
- Ồ em cũng quên mất, anh tháo hộ em đi, em không dám mang về nhà đâu. Bố thấy được là phiền lắm.
- Lúc em hát bài "Hà Nội, Thủ đô của chúng ta", Thành Ủy nghe thật chăm chú và mặt lộ vẻ xúc động. Cái ông Khôi biết tâm lư thật nên đề nghị với anh bài đó đó.
- Ồ, hóa ra là anh Khôi chọn bài để anh tập cho em mấy tuần nay. Khi năy anh ấy có nói sẽ dạy em đánh dương cầm nhưng em chưa nhận lời, em muốn hỏi ư anh đă.
- Nếu anh Khôi nhận lời anh th́ hay quá. Đó là cơ hội của em đó, anh không chuyên về nhạc cụ dây mà em th́ không thích thổi kèn.
- Em vẫn ngại quá.
- Em ngại ǵ ?
Hương Tảo không biết nói thế nào, chẳng lẽ lại nói là Khôi thối mồm nên không muốn học. Phương ḷng vui về buổi đầu thành công nên không để ư.

Chỗ đông người nên hai người chỉ âu yếm nói chuyện với nhau, ánh mắt tràn ngập thương yêụ Tảo thấy ḷng ḿnh như có trăm con bướm bay lượn làm thành những đợt sóng thỉnh thoảng lại dâng lên đến ngực, đến cổ. Nhất là những lúc Phương cầm lấy tay nàng, ve vuốt lưng bàn tay làm những sợi lông măng trên cánh tay nàng gờn gợn trong tay áo tơ. Tảo thèm nếm lại làn môi Phương, nhớ lúc lưỡi chạm chất nước trong miệng Phương mà rùng ḿnh, nổi gai ốc trong niềm khát khao có những va chạm thân thể. Ṿng tay, bờ vai Phương c̣n rơ rệt trong tâm khảm.
Trời đă tối nên Hương Tảo dù muốn ở măi bên Phương mà phải về lại nhà Phương thay quần áo để về nhà. Tấm gương lớn trong pḥng tắm lại phơi bày, chiêm ngưỡng thân h́nh người con gái trẻ, h́nh như vừa đẹp thêm ra v́ t́nh yêu chớm nụ, v́ những khao khát lạ chợt có. Bàn tay ve vuốt trên ngực, trên bụng dường như không c̣n là bàn tay của chính ḿnh. Từ trước đến nay tắm rửa xoa nắn, kỳ cọ thân thể mà có bao giờ bàn tay tạo nên những cảm giác lạ kỳ, êm ái nhưng thúc giục và thèm muốn như bây giờ đâu.
Trên đường về Tảo áp mặt vào lưng Phương, thấy ḿnh đang nằm trên mây, cho dù chốc chốc xe lại dằn v́ vấp ổ gà. Bàn tay ôm bụng Phương thỉnh thoảng lại được Phương nắm lấy. Tảo th́ thầm trên môi "Em yêu anh, Em yêu anh" và cảm thấy mỗi lần như thế tay Phương lại xiết chặt như đáp lời. Ước ǵ đêm dài vô tận và đường măi không cùng.
Cả buổi tối về nhà Hương Tảo cứ như người trên cung trăng, chỉ ăn lấy lệ rồi vào giường nằm ôm gối mà mơ mộng. Tiếng vỗ tay của khán giả, giọng hát vang vang qua micro của hai người vẫn c̣n vẳng bên tai cùng ánh mắt thương yêu của Phương đưa Hương Tảo vào giấc ngủ êm ái nhẹ nhàng lúc nào không biết.

Phần 8

Ngay cả trong một đô thị chật chội, đông đúc như Saigon, sáng chủ nhật vẫn có một không khí khác, mọi người có vẻ thong thả hơn, các lớp dân Công Giáo đi lễ ăn mặc chỉnh tề hơn, làn sóng đi học đi làm ít hơn mọi ngày nhiều. Sự náo nhiệt thường nhật chỉ bắt đầu từ 10, 11 giờ trở đi. Nhà Hương Tảo trong một xóm đạo nên buổi sáng sớm đă có chuông nhà thờ đổ thay cho tiếng gà báo thức ở thôn quệ Hương Tảo đi đến nhà thờ sớm hơn gia đ́nh v́ nàng có trong Ca Đoàn Phục Sinh.
Từ ngày có nàng gia nhập, Ca Đoàn có sắc thái mới, anh Trưởng Đoàn mang vào nhiều bái hát có giọng đơn ca hơn trước; Mỗi lúc đến chỗ đơn ca, tiếng hát Hương Tảo lại vút lên, vang dội trong ṿm nhà thờ lắng sâu vào tâm hồn người đi lễ. Cha xứ cũng ch́m đắm trong giọng hát trong vắt, ngọt ngào với những bài ca đằm thắm t́nh thương của Chúa. Và có lẽ từ đó số người đi lễ có tăng, chật cả nhà thờ. Có lần ai đó đem nhét vào tập nhạc của nàng một bài thơ, mà đến nay Hương Tảo vẫn chưa biết tác giả, lời thơ êm ái nhẹ nhàng
Em!
Người con gái của Ca Đoàn
Áo trắng hiền như Mẹ La Vang
Giọng hát dâng niềm tin đến Chúa
Lời ca mang ân sủng trên ngàn
Quỳ trên bục gỗ sau hàng cuối
Trộm nét em cười thật rất ngoan
Chợt nghĩ
(cho dù là có tội)
Có em tôi chịu mất Thiên Đàng.

Cha xứ đă có lần khen tặng nàng và cám ơn bố mẹ nàng đă bằng ḷng cho Tảo hát trong Ca Đoàn. Bố nàng cũng v́ thế mà bớt gắt gao trong chuyện nàng hát.
Nhưng hôm nay, sau khi tan lễ, Hương Tảo thấy bố mẹ nói chuyện ǵ với bác Hồng bên ngoài nhà thờ chứ không về ngay như mọi lần. Bác Hồng cầm tờ báo chỉ cho bố Hương Tảo, mặt mũi có vẻ tức giận. Bác Hồng ngày trước là Đại Úy quân đội miền Nam. Khi miền Nam mất vào năm 1975, bác bị đi học tập từ lúc Hương Tảo có bú sữa cả mười năm sau mới về. Vợ bác mang hai đứa con vượt biên, nghe nói sang bên Mỹ lấy chồng khác ngay, chẳng ngó ngàng để mặc bác trong trại học tập đói khổ. Tảo chỉ nhớ một ngày mưa dầm đang ngồi bên cửa sổ trông mưa th́ từ đầu ngơ một người đàn ông tiều tụy đi về hướng nhà, Tảo ngỡ người ăn mày nào, sao lại không lo trú mưa mà đi giữa trời coi rất tội nghiệp. Đến trước cửa nhà gặp bố đang lo chặn nước mưa, lúc đầu bố không nhận ra, rồi mang vào nhà mừng mừng tủi tủi. Hương Tảo và chị chỉ đứng lấp ló nh́n ra. Bác Hồng trở về với thương tật trong người, tứ cố vô thân, phải làm nghề quét dọn trong nhà thờ, suốt ngày say sưa và chửi chế độ. Có lần Công An đă nhốt vài bữa, sau rồi thấy bác già yếu và ma men nên mặc kệ.
Tảo về nhà dược một lúc th́ ba người cùng vào nhà. Bố Tảo quát lên:
- Tảo, ra đây bố bảo.
Tảo sợ quá khép nép bước ra, bác Hồng nh́n Tảo một cách hằn học làm Tảo không hiểu chuyện ǵ.
- Thưa bố gọi con.
- Hôm qua mày hát ở ngoài Công Viên Văn Hóa phải không?
Tảo tái mặt đi, ấp úng
- Dạ... dạ... con...
- Thôi bố không cần hỏi nữa, báo đăng h́nh mày nắm tay cái thằng hôm nọ, hát trên sân khấu này.
Bố Tảo dằn mạnh tờ báo xuống bàn, tách nước trà đổ vào làm loang bức h́nh, Tảo chỉ nh́n thấy trên giấy h́nh hai đứa nằm tay nhau. Lẽ ra mà ai đưa cho Tảo tờ báo có h́nh nàng hát chắc Tảo đă ôm lấy mà coi mà đọc. Nhưng thấy vẻ phẫn nộ của bác và bố, ruột gan Tảo ch́m xuống, không dám cầm tờ báo, chỉ liếc vào để tiếc v́ tấm h́nh bị nưóc đổ vào.
- Không những mày đi hát ngoài đường, hát cho tụi Cộng Sản nghe mà lại c̣n hát nhạc Việt Cộng nữa. Ai dạy mày như thế.
Bác Hồng mặc đỏ tía tai
- Hôm qua tôi ở đó, đứng xa sân khấu nên không nh́n ra con Tảo. Mà vừa xa lại vừa nó phấn son ḷe loẹt chứ. Tôi nghe nó hát hai bài mà ngạc nhiên v́ thời buổi này, nhạc Vàng được hát công khai mà có đứa lại chọn hai bài nhạc đỏ. Tôi cứ tưởng nó là con cán bộ cao cấp. Thằng Thành Ủy lại c̣n vỗ tay không ngớt và lên ôm nó trên sân khấu. Đến lúc nó ra ngoài ngồi bàn chung với thằng thổi kèn tôi mới nhận ra là con Tảo nhà chú. Hôm nay th́ có cả h́nh trên báo - Bác Hồng mỉa mai tiếp - Vây là chú có phúc lắm.
- Anh cứ để cho tôi dạy con. Tảo, thật là quá sức rồi. Thi th́ rớt lên rớt xuống chỉ v́ hát hỏng. Bây giờ c̣n lên sân khấu nữa.
Bố cũng không biết phải xử trí mày ra sao. Tạm thời đi ra ngoài phải có mẹ hay chị Tần đi theo, nghe chưa! Thôi vào nhà đi!
Mẹ Tảo chỉ thở dài lắc đầu mà không nói ǵ. Tảo rưng rưng nước mắt lui vào bên trong khóc thút thít, phía pḥng khách vẫn vẳng tiếng giận dữ của bác Hồng một lúc lâu.
Cả hai tuần Tảo không được ra khỏi nhà một ḿnh, đi đâu cũng phải đi chung với mẹ hay chị Tần. Muốn gặp Phương mà không biết làm sao. Suốt ngày ngồi trong nhà cho nhớ thương dằn vặt. Hôm chủ nhật sau đi lễ, anh Trưởng Ca Đoàn đón nàng từ ngoài nhà thờ
- Hương Tảo vào gặp Cha Xứ đi; Cha bảo hôm nay Tảo nghỉ hát một bữa.
- Ồ sao vậy anh Cảnh ?
- Em cứ vào gặp Cha, Cha đợi đấy! mau lên không thôi trễ giờ lễ của Cha.
Trong ḷng Tảo thấy có điều ǵ không ổn, ngập ngừng gơ cánh cửa pḥng làm việc Cha Xứ.
- Tảo đấy hả, ngồi xuống đây đi con.
- Xin phép Cha.
Cha Xứ tóc trắng phau, mặt mũi tuy hiền lành nhưng khi nghiêm khắc th́ dễ làm nao động các con chiên. Cha nỗi tiếng là người dám đương đầu với Công An để bảo vệ con chiên ḿnh và đễ giữ vững Giáo Xứ, nhất là trong những năm đầu sau giải phóng. Cha ngày trước không làm Tuyên Úy nên thoát khỏi chuyện đi cải tạo nhưng như mọi nơi khác, giáo xứ bị hạn chế việc sinh hoạt rất nhiều. Lễ trong tuần không được cử hành, chỉ cho hai lễ vào thứ bảy và chủ nhật. Riêng Cha bị gọi lên Phường đều đặn để "làm việc" với công an. Đáng lẽ với cái tuổi 75 Cha phải được về nghỉ ngơi nhưng cả mười lăm năm nay việc đào tạo linh mục bị giới hạn tối đa nên chưa có người thay thế.
Cha đặt một tờ báo lên bàn, cũng là tờ mà bác Hồng đưa cho bố Tảo. Tảo nh́n trân trối vào h́nh ḿnh và Phương, nửa xúc động nửa ngại ngùng.
- Có phải là con không?
Tảo im lặng cúi đầu. Cha Xứ thở dài nói
- Cha nghĩ con trẻ người non dạ, bị người ta dụ dỗ nên mới hát nhạc Đỏ như thế. Dạo này vừa xảy ra chuyện Nhà Thờ Vinh Sơn bị đàn áp, giáo dân đang bất măn mà con lại hành động như là a dua, xưng tụng bạo quyền. Theo như sự tuyên truyền trong tờ báo th́ con là tiêu biểu cho thế hệ thanh niên mới, không dính dáng với chế độ cũ và có tinh thần cách mạng. Bài báo gây căm phẫn trong Ca Đoàn. Cha không kết tội con, nhưng Ca Đoàn không thích con hát chung nữa, con tạm thời nghỉ một thời gian đi.
Những hạt nước từ năy kết tụ dần theo từng lời nói của Cha đọng đầy mi mắt, giờ tràn ra hai bên cùng với tiếng bật khóc của Hương Tảo.
- Xin Cha tha tội cho con.
- Con về nghĩ chín chắn về chuyện này rồi khi nào muốn xưng tội th́ đến đây sau. Bây giờ Cha chuẩn bị làm lễ đây.
Tảo loạng choạng bước ra ngoài, đi ngược chiều với người đi lễ, cố không nh́n ai, nhưng cảm thấy bao nhiêu con mắt nh́n ḿnh. Nàng cúi đầu, rảo bước về nhà, bỏ cả buỗi lễ.
Về được đến nhà , Tảo nằm sấp trên giưo8`ng mà ̣a lên khóc. Trong nhà không có ai càng làm cho Tảo không cần nhịn, khóc nức nở, ướt đẫm cả bao gối.
Bố mẹ nàng đi lễ không thấy con gái hát, nh́n chung quanh trong nhà thờ cũng không thấy Tảo đâu, lấy làm lo ngại, một là sợ có chuyện ǵ; hai là lo Tảo bỏ lễ để đi ra ngoài một ḿnh. Tan lễ họ t́m anh Trưởng Ca Đoàn, rồi vào gặp Cha Xứ. Bố mẹ Tảo về nhà trong bao nỗi muộn phiền. Không khí trong nhà lúc nào cũng nặng nề. May là mẹ và chị vẫn để ư trông chừng Tảo, thỉnh thoảng lại an ủi vài câu; chứ c̣n bố hầu như không muốn thấy Tảo. Mẹ cũng nói, Tảo không nên gặp bố trong lúc này. Giờ cơm chia làm hai lần, mẹ dọn cho bố ăn xong rồi ngồi chung với Tảo. Chị Tần đi làm xong có khi lên nhà chồng tương lai nên nhà càng im lặng.
Tảo có gửi cho thư Phương mà không thấy trả lời càng buồn phiền vô hạn. Tảo không biết là có lần Phương đến t́m nàng trong lúc nàng đưa mẹ đi công việc. Bố Tảo gặp và đă yêu cầu Phương đừng đến nhà ông nữa.
Sau hai tuần không chịu nổi, Tảo lén ra khỏi nhà, không có xe v́ bố đă khóa lại bằng khóa khác. Nàng gọi xích lô lên nhà Phương. Đến nơi bấm chuông mà không nghe ǵ cả, có lẽ nhằm lúc cúp điện, Tảo gơ cửa nhưng cánh cửa sắt dầy lại đặc nên nàng gơ đau cả ngón tay mà chẳng thấy Phương ra. Nh́n qua khe cửa vẫn thấy xe Phương trong sân, Tảo ṿng ra phía hẻm sau để gọi qua lối vườn sau phía pḥng ngủ.
Vừa đến gần cổng sau th́ thấy Phương mở cổng cho cô gái hôm nọ đi ra, cô ta c̣n đang nhét áo vào quần khi bước ra ngoài ngơ. Cả khung trời như tối sầm lại trước mặt Hương Tảo trong giữa ban trưa nắng chói. Tảo thấy tim thắt lại, phải dựa vào một bức tường để khỏi ngă xuống đất. Khi Phương đóng cửa nh́n ra chợt thấy nàng, Phương gọi:
- Ồ Tảo! Em đấy à...
Tảo không nghe hết câu, ôm mặt chạy thốc ra đường, ngồi lên một xe Honda ôm, bảo tài xế chạy thẳng. Phương ngơ ngác chạy vào nhà lúc mang được xe ra đường th́ đă muộn. Phương lái xe đến nhà Tảo, gọi cửa mà không có ai trả lời, đợi cả giờ, cuối cùng đành đi về trong nỗi hoang mang cấu xé.

Phần 9

Từ lúc chạy ra khỏi nhà Phương, Tảo ngồi sau lưng người lái xe ôm như người mất hồn. Khung cảnh phố xá xe cộ chung quanh vùn vụt vút qua mặt Tảo mà không để lại một ghi nhận nào trong tâm thức nàng. Trời Saigon rực lửa, cái nóng cháy da cháy thịt; hơi nắng từ đường nhựa bốc lên cùng bụi bặm và nhất là từng luồng khói đen đặc như than xả ra từ các xe vận tải cổ lổ xỉ, chạy bằng dầu diesel càng làm người ta khó thở. Các cô gái, các tiểu thơ lái xe gắn máy trang bị từ đầu tới chân để chống nắng. Đầu đội mũ, đeo kính đen, miệng bịt khẩu trang, tay đeo găng lên gần bả vai. Người đẹp xấu hay mặt mũi như thế nào chẳng ai biết được; may ra th́ nhận dược dáng dấp có thanh tao hay cục mịch thôi.
Chiếc xe chở Hương Tảo đi bao nhiêu lâu nàng cũng không rơ, cho đến khi xe bị vấp ổ gà tưng lên làm Tảo giật ḿnh thoát ra khỏi t́nh trạng bán mê. Tảo nh́n quanh thấy ḿnh đang ở trên một con đường vắng, hai bên thưa thớt nhà cửa như vùng ngoại ô, nàng giật ḿnh, đập vai người lái:
- Ngừng xe, ngừng xe đi ông ơi!
Chiếc xe thắng lại làm Tảo chúi nhủi, mặt đập vào lưng người lái, mùi áo dính bụi bặm dầu xe cùng cảm giác chao động làm nàng suưt nôn.
Tảo đứng xuống đường, ngơ ngác nh́n quanh, chưa nhận ra chỗ nào cả:
- Chỗ này là chỗ nàỏ
- Khu này là quá B́nh Thạnh một chút đó cô
- Sao ông lại chở tôi đến noi này?
- Tôi hỏi 2,3 lần, cô nói cứ chạy thẳng, đâu cũng duợc mà.
Anh chàng lái xe vừa nói vừa cười nhăn nhở. Bây giờ Tảo mới nh́n kỹ mặt anh ta, hàm răng căi mả và hô cùng với khuôn mặt xương xẩu nhất là ánh mắt giảo hoạt làm Tảo thấy lo ngại. Tảo nói
- Ông cho tôi về lại chỗ lúc năy đi.
- Tại cô nói đi đâu cũng được th́ tôi tiện đường chạy về nhà tôi. Cũng gần đây thôi, hay cô vào nhà nghỉ cho bớt mệt rồi tôi đưa về sau.
- Thôi cám ơn ông, tôi muốn về lại ngay.
Gă đàn ông bước xuống, dựng xe lên, cầm lấy tay Tảo
- Em cứ về anh đi đă nào.
Tảo giật tay lại, lùi hai bước trong khi gă tiến sát vào
- Không, đừng đụng vào tôi, tôi la lên bây giờ.
- Tôi có làm ǵ mà cô đ̣i la. Tôi chỉ đ̣i tiền xe!
- Thế tiền xe bao nhiêu ?
- Một trăm ngàn!
- Trời đất, sao nhiều thế, tôi không có đủ.
- Vậy mà nhiều à, chở cô chạy hơn một tiếng bằng 10 cuốc thường của tôi. Bây giờ cô có chịu trả hay không?
- Chở tôi về nhà tôi lấy tiền trả.
- Không chỏ đi đâu cả, trả ngay lập tức, nghe chưạ
Gă đàn ông hung hăn xấn lại, Tảo sợ quá bất giác quay lưng nhưng gă đă ôm lấy eo nàng
- Chạy hả, quy.t tiền xe hả, không có tiền th́ tao lột quần áo trừ.
Gă bịt miệng Hương Tảo, lôi nàng xềnh xệch vào sau một bụi cây , đè Tảo xuống mặt cỏ, một tay cởi áo nàng. Mấy cái khuy chật quá làm gă cởi hoài không ra, sụ thèm khát thú tính làm hắn điên cuồng, xé toạc áo Tảo. Vừa chuyện xảy ra ỏ nhà Phương lại vừa trúng nắng cả giờ làm Tảo không c̣n sức để dăy dụa và lại c̣n bị bịt miệng, bịt mũi, nghẹt thở, chỉ thấy cảnh vật như mờ đi.
Chợt một cánh tay choàng qua cổ tên lái xe, kéo ngược về, lôi hắn đứng dậy. Bây giờ th́ đến phiên hắn như con thú trong rọ, càng cố gắng vùng vẫy bao nhiêu th́ cánh tay cứng như sắt, xâm h́nh con rồng chạy dài từ vai xuống càng xiết chặt. Người ra tay lại cao lớn, khiến gă xe ôm gần như chân ĺa mặt đất, mặt đă tím lại, khọt khẹt không ra lời. Hương Tảo lồm cồm ḅ dậy, cố lấy vạt áo bị xé đứt ra che lấy ngực.
Người đàn ông đến cứu nàng, thấy Hương Tảo ngồi dậy được bèn lơi cánh tay ra. Gă xe ôm rơi xuống đất trên hai đầu gối, hai tay vừa chống xuống mặt cỏ th́ một cái đá vút vào bụng hắn làm hắn tung lên rồi vập xuống như bao gạo, rồi lại thêm một cái vào mặt hộc cả máu ra. Gă lái xe quằn quại, kêu la thảm thiết. Người đàn ông định đá nhồi thêm th́ Tảo la lên
- Thôi ông, đừng đánh người ta nữa, đủ rồi.
- Nó định hiếp cô mà, phải đánh cho nó chết.
- Thôi ông tha cho nó đi.
Người đàn ông dựng cổ gă lái xe ôm lên, dằn vào gốc cây
- Hên cho mày là cổ xin tha đó, xin lỗi mau lên!
Gă lái xe ôm lên quy. xuống, thều thào
- Xin lỗi cô, cám ơn cô tha cho.
Rồi lảo đảo chùi vệt máu trên mép, nhịn đau lấy xe chạy mất.
Lúc người đàn ông quay lại, Hương Tảo ngước lên, bất giác rùng ḿnh khi thấy một vết sẹo chạy dài từ mang tai xuống cằm làm nát nửa bên trái cùng với các h́nh xâm trên cánh tay và trên ngực hở áo.
- Cô ở đâu, tôi đưa cô về.
Hương Tảo nh́n xuống thấy phía trước ḿnh không đủ vải che, hai tay khoanh lại, thu người sát vào mà không dám nh́n lên bộ mắt cô hồn đó. Nét mặt sắt máu lúc năy khi ra tay với gă lái xe không chút thương xót nhưng khi ánh mắt chạm khuôn mặt Hương Tảo lại dịu đi như một thiếu niên 15, 16; nhưng Hương Tảo không nhận thấy sự thay đổi này.
Hương Tảo ngước lên, vẫn đầy nét sợ hăi. Người đàn ông bước ra lề đường, ngoắc một tên đàn em từ năy vẫn chờ trên chiếc xe Honda 750 phân khối lớn, to gần gấp đôi xe 50cc, nói nhỏ vài câu. Tên đàn em cởi áo ngoài chỉ c̣n lại áo thun ba lổ đưa cho đàn anh rồi phóng xe đi. Người đàn ông cầm áo vào
- Cô mặc đỡ áo này đi. Taxi đến ngay bây giờ.
Hương Tảo cầm áo, mặc nhanh vào, vừa vặn có tiếng c̣i xe hơi ngoài đường. Người đàn ông d́u Hương Tảo ra xe, đưa cho tài xế Taxi vài tờ giấy bạc lớn.
- Cho cô này về nhà nghe chú, có xe thằng em theo hộ tống đó nghe. Có chuyện ǵ là coi chừng chú đó.
Anh tài xế thấy món tiền lớn, lại nh́n thằng em trên xe mô tô mặt mũi âm thầm nên vội nói
- Dạ, tôi chở cổ về liền.
Chiếc Taxi lăn bánh chạy đi cùng lúc với tiếng rồ máy của chiếc Honda 750cc kèm theo. Người dân anh chị cúi xuống nhặt lấy một tấm danh thiếp Hương Tảo làm rớt ra lúc dằng co chống cự, lẩm bẩm đọc
"Âu Thế Phương
235/12 đường XYZ
Quận 1
TP Hồ Chí Minh
"
Khuôn mặt đen đủi, lầm ĺ, sắt đá tương phản với ánh mắt thần ra ngước nh́n theo làn bụi từ hai chiếc xe nhỏ dần.
Taxi chở Hương Tảo về đến nhà, tên đàn em chờ cho nàng vào hẳn, ghi lại số nhà rồi phóng xe như một mũi tên vọt đi, tiếng máy nổ vang rền cả khu xóm.
Hương Tảo vào được đến nhà, may là chưa có ai về, cố gượng hết sức thay được cái áo, vất áo rách và cả áo mượn vào thùng rác, nằm vật xuống giường, chỉ thấy không gian quay cuồng rồi đổ xụp xuống đầu nàng trong một màu đen rất đen.
Lúc Hương Tảo tỉnh dậy là lúc mẹ nàng đang cuống quưt dật tóc mai, mài tóc gáy bằng củ gừng.
- Khiếp con làm mẹ sợ quá đi, may là mẹ về sớm. Ở nhà làm sao lại ngất đi thế.
Hương Tảo gượng nắm tay mẹ, gọi nhỏ
- Mẹ ơi, con yếu quá.
rồi lại thiếp đi trong cơn sốt bừng bừng. Những cơn sốt tiếp tục hành hạ nàng trong mấy ngày sau. Trong cơn mê sảng có lúc thấy khuôn mặt sẹo, anh ta thật dữ tợn, cặp mắt khi đánh tên lái xe ôm hằn lên những tia máu đỏ, nhưng khi nh́n nàng th́ ánh mắt lại khờ dại như trẻ thơ, như tín đồ trước tuợng Mẹ Maria.
Có lần Hương Tảo lại mơ thấy ḿnh cùng Thế Phương làm phép cưới trong nhà thờ trước bàn rước lễ với những b́nh hoa hồng rực rỡ và tượng Chúa nhân ḥa. Tảo nắm lấy tay Phương, đọc lời giao hứa mà nàng chưa hề học đến:
"Em Cecilia Hương Tảo xin nhận anh Mathieu Thế Phương làm chồng và hứa chung thủy với anh, lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc khỏe mạnh cũng như lúc bệnh hoạn, để tôn trọng và yêu thương anh trong suốt mọi ngày đời em".
Hai người c̣n đang chờ nghe lời Cha Xứ tuyên bố câu
"Việc ǵ Thiên Chúa đă kết hợp th́ con người không được phân ly",
th́ bỗng trời đất tối xầm, cát chạy dá bay mù mịt. Khi mở mắt ra được th́ chỉ c̣n ḿnh nàng trên quảng đồng không mông quạnh. Chiếc áo cưới màu trắng trinh nguyên lấm bùn bê bết. Hương Tảo kinh hoàng thét lên "Phương ơi, Phương ơi, đừng bỏ em!"
Bà mẹ giật ḿnh chạy vào nắm lấy tay Tảo, lấy khăn lau những giọt mồ hôi tươm ra trên mặt. Thấy chồng cũng vừa vào, bà chép miệng nói
- Thật tội nghiệp nó, nửa tỉnh nửa mê cả tuần rồi. Hay cho nó vào nhà thương đi ông.
- Bác sĩ đến chăm sóc nó mỗi ngày, khám bịnh và chích thuốc mà bà. Tôi cũng có hỏi ông ta về nhà thương. Ông ta nói vào nhà thương cũng không tốt hơn, ở nhà c̣n có người trông nom thường xuyên. Hơn nữa vào nhà thương lại càng dễ bị truyền nhiễm theo như Bác sĩ nói.
- Tôi nghĩ nó một phần là ốm tương tư đấy ông. Cứ gọi tên thằng Phương nào măi.
- Là cái thằng rủ rê nó hát trên sân khấu ở Công Viên Văn Hóa hôm nọ chứ ǵ. Hôm qua nó lại đến, tôi có cho nó vào nhà đâu.
- Chết chửa, sao ông không để nó gặp con Tảo. May ra con ḿnh khỏe lại th́ sao.
- Ốm th́ có thầy, có thuốc.
- Con ḿnh cũng lớn rồi, nó thương ai th́ trong nhờ đục chịu. Hôm qua nó đầy 20 tuổi mà thiêm thiếp trên giường, tôi xót quá.
- Bà cho là tôi không xót con à. Nhưng cái thằng đó, vừa là nghề đàn hát, vừa là dân Huế th́ tôi không chấp nhận đâu.
- Người Huế cũng là người, chốn nào cũng có người này người nọ chứ.
- Vẫn biết thế nhưng đặc biệt ở Huế lại nhiều người này hơn người nọ bà ơi. Nếu không lại chẳng thành câu
"Sơn bất cao, thủy bất thâm
Nam đa trá, nữ đa dâm"
- Khiếp ông nói quá đáng.
- Đó chẳng phải tôi nói, là do các cụ truyền lại.
Bà thấy ông có thành kiến quá cực đoan với người Huế nên chỉ chép miệng thở dài mà không bàn tiếp. Nhưng hôm sau, chờ chồng đi làm, bà bảo chị Tần đi gọi Phương đến. Phương nghe tin Tảo ốm nặng, lên xe mà ḷng thiêu đốt. Trong ba ngày liên tiếp Phương trực bên giường Tảo vào buổi sáng đến trưa th́ đi, trước khi bố Tảo về nhà ăn cơm trưa. Thỉnh thoảng Tảo mở mắt được, thấy Phương bên cạnh, nghe loáng thoáng tiếng Phương dỗ dành, gương mặt có thoáng nét vui rồi lại thiếp đi.
Hôm nay Tảo có vẻ khỏe hơn, đă ăn được cháo với thịt ḅ xoay nhuyễn của mẹ nấu. Phương đút cho Tảo ăn nửa bát, bà mẹ rất vui, cho là ḿnh nghĩ đúng nguyên nhân ốm của con. Mấy ngày gặp gỡ chuyện tṛ với Phương bà cũng thấy Phương là người tử tế, chỉ sợ chồng ḿnh vẫn cố chấp th́ khổ cho con. Bà chép miệng, nói thầm
"Cứ mong cho nó khỏi đă, chuyện khác tính sau".
Một tuần nữa trôi qua, Hương Tảo đă gần khỏi hẳn, đă đứng dậy ra khỏi giường đi từng bước ngắn với sự nâng đỡ của Phương. Ông bố thấy con b́nh phục cũng mừng nên dù biết Phương đến nhà mà không nói ǵ chỉ nhắc khéo vợ khi nào ông về để khỏi chạm mặt Phương.
Những thành kiến cố định một khi đă ăn sâu vào đầu óc con người th́ khó trong một sớm một chiều mà phá được dù người có thành kiến biết ḿnh vô lư, nhưng thành kiến là cảm nhận chủ quan không lấy lư lẽ mà giải được.
Hương Tảo tuy vui v́ có Phương chăm sóc cả 10 ngày nay nhưng mỗi lần nghĩ đến h́nh ảnh Phương đưa cô gái ra cửa sau, cô ta vừa bước qua thềm cửa vừa nhét áo lại vô quần th́ lại thấy quặn đau. Có khi nằm quay mặt vào tường không nói với Phương cả nửa giờ. Sáng nay Phương d́u Tảo ra ngoài bàn ngoài ăn sáng. Chị Tần pha cafe sữa và nấu bánh đúc sốt cho ăn rồi đi làm. Món này chị học của một cô bạn người Thanh Hóa và là một đặc sản mà người ngoài Thanh Hóa hầu như không biết đến. Bánh đúc quậy bằng bột gạo và vôi, ít vôi thôi không th́ bánh sẽ đặc như bánh đúc thường. Bột sền sệt lấy th́a múc được, khi nấu cho nhiều nước cốt lá dứa nên bánh có màu xanh như cẩm thạch. Múc vào bát ăn khi c̣n nóng nên gọi là bánh đúc sốt. Nhưng ăn không th́ chưa đúng kiểu, phải có đậu xanh đăi vỏ nấu nhừ rồi xay hay giă nhuyễn xong nắm thành cục tṛn như để làm nhân bánh chưng. Lúc ăn bóp vỡ cho lên trên mặt bát, màu hướng dương của đậu nằm trên màu cẩm thạch của bột trông rất đẹp mắt. Người sành điệu khi ăn không trộn nháo nhào lên mà múc cho khéo có cả bột bánh và đậu, thỉnh thoảng lại trúng một miếng tóp mỡ rán đập nhỏ. Hương vị vừa thật bùi vừa thật thanh, ai đă thử một lần sẽ nhớ măi.
C̣n lại hai người trong nhà, Tảo đă ăn được một ḿnh. Gặp món mà nàng vẫn thích nên ăn rất ngon miệng
- Anh xem chi Tần nấu bánh đúc sốt khéo không ?
- Ngon lắm em, anh chưa ăn bao giờ cả.
- Chị Tần học của bạn, chị Hạnh đấy. Chị Hạnh khéo bếp núc lắm lại có giọng nói dễ thương, "chử" nào "củng" nói thành dấu hỏi cả. – Tảo cố t́nh đọc sai các dấu ngă.
- Vậy là người Thanh Hóa.
- Anh cũng biết người Thanh Hóa nói vậy à ?
- Đúng ra là người Thanh Hóa ở các làng thôi, c̣n trong thị xă, thành phố Thanh Hóa th́ họ nói đúng hơn. Ở Huế cũng thế, dân quê Huế nói nặng hơn dân nội thành ngoại thành.
Chuyện tṛ một lúc chợt Hương Tảo lại xịu mặt cúi đầu. Phương hiểu tại sao nên cầm tay Tảo:
- Tảo ơi! Hôm trước em đến rồi đi, anh biết là em giận anh. Anh chạy theo để giải thích mà không kịp, rồi em ốm luôn tới hôm nay. Tảo ơi, đừng giận anh mà, không phải như em nghĩ đâu. Hôm nào em đến anh, anh sẽ nói cho em biết tất cả.
Hương Tảo vẫn cúi đầu không nói; Phương quỳ một gối xuống cạnh Tảo, thấp hơn Tảo ngồi để nh́n được khuôn mặt Tảo từ dưới lên. Trên mí mắt đă long lanh hai hạt lệ, Phương xoay Tảo lại phía ḿnh, đưa mặt lên vừa vặn đón giọt nuớc mắt Tảo rơi xuống trên môi. Không dừng được Phương hôn lên cả hai mắt, uống hết những giọt lệ ứa ra từ đôi mắt nhắm lại của Tảo, rồi là môi chạm môi, rồi là hôn nhau say đắm trong nức nở, trong ngọt ngào của t́nh yêu có lại, của niềm tin t́m thấy.
Một lúc sau, Tảo nói khẽ
- Cô ấy là ǵ của anh ?
- Không là ǵ cả, em tin anh nhé.
- Nhưng tại sao....
- Mai anh đưa em đến anh nhé, em sẽ biết hết.
- Sao anh không nói bây giờ.
- Anh muốn em tin anh trước.
....
Một thoáng yên lặng như muốn chen vào giữa hai người
- Em.. tin... anh

Hôm sau Hương Tảo dậy sớm, sửa soạn để chờ Phương đến đón ḿnh và bố mẹ đă cho phép. Hơn hai tuần rồi Tảo chưa rời khỏi nhà, nh́n trong gương không khỏi muộn phiền v́ nét xanh xao chưa hết của cơn bệnh. Nhưng phần khác lại vui v́ được đi ra ngoài, nhất là đi với Phương.
Tiếng chuông gọi cửa chỉ reng lên một tiếng là Hương Tảo đă đến ngoài. Trời chủ nhật nắng vàng rất đẹp, chiều hôm qua Tảo đă đi lễ bù cho ngày hôm nay. C̣n việc hát trong Ca Đoàn đối với nàng không thành vấn đề nữa. Có lúc Tảo định đi xưng tội nhưng nghĩ lại, lại thấy việc ḿnh hát hai bài ấy cũng không phải là tội lớn.
Phương đưa nàng vào nhà, có sẵn b́nh hoa hồng ở trên bàn, là loại hoa mà Hương Tảo ưa thích. Vẫn chưa hoàn toàn b́nh phục, nên chỉ ngồi xe một quăng từ nhà đến đây mà Tảo đă thấy mệt phải ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Phương mang kèn ra thổi cho Tảo nghe. Tiếng kèn thật tha thiết và tràn đầy đam mê.
- Em thích nghe anh thổi kèn lắm.
- Anh lại thích nghe em hát.
- Em ốm một trận, sợ mất giọng quá
- Không sao đâu em, vài tuần nữa lại hết đó mà.
-....
-....
- Anh...!
- Ǵ hở Tảo ?
- Anh định nói ǵ với em ở đây?
Phương cất kèn, cầm tay Tảo dắt vào pḥng vẽ, bật hết mọi ngọn đèn. Lúc này Tảo mới thấy rơ những bức tranh Phương đă vẽ, chưa có bức nào có khung cả. Ngoài một vài bức tranh tĩnh vật, quang cảnh c̣n hai bức tranh chân dung đàn bà vẽ theo lối trừu tượng. Tuy vậy bức chân dung cũng có thoáng nét của người con gái Tảo gặp hai lần.
Phương đến trước giá vẽ, trên giá vẽ có một khung vải lớn, che phủ với một tấm khăn trải giường. Nét mặt Phương chợt xa xôi, một tay đặt lên viền khăn. Tảo đến theo, ḷng hiếu kỳ bị khích động v́ tâm tư đó. Phương thở dài một tiếng rất nhẹ rồi kéo khăn che ra; Trên khung vải là một bức tranh đang vẽ dở nửa chừng, vẽ người con gái ngồi xoay lưng xếp hai chân như đáng người cá, Người con gái hoàn toàn khỏa thân, chỉ thấy ¼ mặt nhưng rơ là cô gái ấy.
Phương nói:
- Cô ta không là ǵ của anh cả, chỉ là người mẫu anh thuê để vẽ thôi em ạ. Bức tranh này anh bắt đầu trước khi gặp em lâu, nhưng anh đă ngưng lại rồi.
Tảo tuy không hiểu nhiều về hội họa nhưng thấy bức tranh thật đẹp cũng ngây người ra ngắm, quên cả chuyện ghen. Người con gái kia dung mạo bên ngoài cũng trung b́nh thôi mà dưới nét phác họa tài hoa của Phương dù chưa xong vẫn mang đầy nét thanh thoát. Dáng ngồi uyển chuyển vừa trong sáng lại vừa gợi t́nh, khuôn mặt, một nửa vai và bối cảnh xung quanh chưa xong.
- Anh không vẽ tiếp à ?
- Không, anh đă nói với cô ấy là đừng đến nữa sau khi em đến đây lần cuối đó.
Thoạt nhiên Phương cầm một lưỡi lam rạch hai đường dài làm bức tranh toạt ra. Hương Tảo hốt hoảng kêu lên
- Ô ḱa anh làm ǵ thế ?
- Anh không muốn giữ nó. V́ nó mà anh suưt nữa mất em.
Hương Tảo cảm động ôm lấy Phương
- Em xin lỗi anh. Em không biết nên nghi cô ấy và anh...
- Em không cần xin lỗi. Anh có lại em là có lại hạnh phúc mà.
Một lúc sau Tảo vào pḥng tắm rửa mặt.
"Anh ấy yêu ḿnh nên hy sinh tác phẩm, hy sinh nghệ thuật. Sao ḿnh lại hẹp ḥi thế? " Tảo suy nghĩ mông lung. Lúc lau mặt nàng chợt thấy một chiếc áo như áo kimono treo trên vách, Tảo nói thầm
"Chắc là áo cô người mẫu mặc khi nghỉ giữa chừng đây"
Tay vân vê làn tơ mỏng, tự nhiên một ư nghĩ thoáng qua trong đầu làm g̣ má Tảo thoáng ửng hồng. Như một quyết định dứt khoát, Tảo cởi hết quần áo ra, ngắm ḿnh trong gương một lần nữa, lại càng đỏ mặt nhưng thu hết can đảm, mặc chiếc kimono vào người, mở cửa pḥng tắm đi ra.
Phương vừa dẹp xong bức tranh bị rạch vào góc tường th́ thấy hai bàn tay nhỏ nhắn bịt lấy mắt ḿnh và tiếng th́ thào của Tảo
- Anh quay lại, nhưng đừng mở mắt nhé!
- Ừ, có ǵ thế em
- Anh hứa là không mở mắt cho đến khi em nói đi!
- Anh hứa đó.
Phương quay lại vẫn nhắm mắt theo lời hứa, rồi cảm thấy bờ môi Tảo hôn nhẹ lên môi ḿnh.
- Em yêu anh
- Anh cũng yêu em vô cùng. Anh mở mắt được chưa bé ?
- Được rồi anh!
Phương mở mắt ra thấy Tảo đứng xoay lưng lại ḿnh, mặc Kimono ngắn đến đầu gối. Mặt Tảo đỏ bừng v́ mắc cở, nhắm mắt lại, thả buông chiếc áo tuột ra trên ḿnh xuống đất, th́ thào
- Chỉ cho em cách đứng cách ngồi đi anh, em muốn làm người mẫu của anh. Em không muốn anh vẽ và ngắm người khác.

Phần 10

Mười mấy năm trôi qua mà mỗi lần vào cuối tháng tư, niềm đau của người bỏ quê hương xứ sở, bỏ bao người thân yêu để ra đi, để lưu lạc đất khách quên người lại trổi dậy trong ḷng Hoàng. Hoàng nhớ đến bài thơ của một chiến hữu làm để nhớ lại những ngày mất nước
"
Niềm đau vong quốc
Người lính Hải Quân mất nước rồi
Ḷng đau nh́n sóng bạc trùng khơi
Quê hương phía trước dần xa bóng
Chiến hữu quanh đây chợt vắng người
Huy hiệu ngỡ ngàng vai áo trắng
Khẩu Colt chua xót cổ tay lơi
Rưng rưng ánh mắt niềm thương hận
Vận nước vận ḿnh chỉ thế thôi.
"
Những h́nh ảnh bàng hoàng sống lại trong tâm khảm Hoàng cùng kỷ niệm của bao thời xa xưa từ lúc c̣n ấu thợ
Nhà Hoàng có máu Hải Quân lâu đời; ông cố 6,7 đời ǵ đó từng làm Đề Đốc của vua Quang Trung, lập nhiều công trạng. Khi Tây Sơn thất thủ, ông đă tuẫn tiết chứ không để cho Gia Long hạch tội. Bố của Hoàng là sĩ quan cơ khí thuộc Hải Quân Pháp tại Đông Dương. Khi thế chiến thứ hai bùng nổ ông bị đưa sang Âu châu đánh nhau với Đức, tàu chưa về đến nước Pháp th́ đă có tin Pháp đă đầu hàng. Hạm trưởng không theo lệnh của chính phủ vào cảng Cherbourg để bàn giao chiến hạm cho Đức quốc Xă mà theo lời kêu gọi của tướng de Gaulle cho tàu trực chỉ Dover sang Anh chịu sự điều động của Hải quân Hoàng gia Anh Quốc trong việc chống lại Đức lúc đó đang làm bá chủ Âu châu.
Theo lời bố Hoàng kể lại sau này lúc Hoàng bắt đầu hiểu biết, cảnh tượng eo biển Manche lúc ấy là cả một bức tranh bi hùng tráng của Pháp quốc. Quân Ddức Quốc Xă với chiến lược hành quân thần tốc, tạo nên một danh từ mới trong tự điển nhân loại là Blitzkrieg nghĩa là chiến tranh sấm chớp, mỗi lần tấn công qua một nước lân bang nào chỉ trong vào vài tháng có khi vài tuần như ở Ba Lan, Tiệp Khắc, Ḥa Lan là đă tràn ngập lănh thô người ta. Từng đoàn Panzer thiếp giáp hạng nặng hiện đại nhất lúc đó với lớp vỏ bọc thép dầy và đại bác ṇng to tầm xa dễ dàng nghiền nát mọi nỗ lức chống cự của lực lượng pḥng thủ. Cả pḥng tuyến Maginot ở Đông Bắc nước Pháp dài 320km với những lô cốt bê tông cốt sắt tưởng như bất khả xâm phạm cũng thất thủ nhanh chóng dưới sự tấn công vũ băo kết hợp Panzer và không quân cùng với chiến thuật bất ngờ và tài t́nh thọc vào sườn từ vùng Alsace. Gót giày bốt đờ sô của lính Đức vang rền trên mọi nẻo đường từ biên giới Nga đến biên giới Tây Ban Nha, từ Na Uy đến Hy Lạp.
Tàu chưa đến Dover th́ có lệnh Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hoàng Gia (Admiralty of the Royal Navy) trở lại Dunkerque để cứu hơn 300 ngàn lính Anh Pháp bị bao vây tại đó, trong t́nh trạng nguy cấp, trước mặt là biển không có tàu ra, sau lưng là đại quân Đức với không quân đă làm chủ vùng trời Pháp. Cùng với con tàu Vigilante có mặt bố Hoàng là cả trăm chiếc tàu lớn nhỏ của Hải quân hai nước đồng minh và cả của dân chúng Anh Pháp đáp lại lời kêu gọi khẩn thiết của chính hủ hai nước đến đưa quân ḿnh ra khỏi chỗ chết. Mặt biển đầy kín tàu thuyền, kể cả thuyền đánh cá, du thuyền yatch sang trọng hay những chiếc ca nô chỉ có 6,7 chỗ ngồi. Tất cả đổ vào bờ biển Dunkerque đang bị pháo kích dữ dội. Nhiều thuyền tư nhân đă chạy tới chạy lui mấy lần từ bờ biển Pháp sang bờ biển Anh để di tản đoàn quân lâm nạn.

Trên đầu khu trục cơ của Đức bắn phá cố ngăn cản và tiêu diệt phần nào cuộc tản quân vĩ đại nhất lịch sử chiến tranh nhân loại. Từng chiếc Stuka với tiếng máy xé trời khi lao xuống từ bầu trời cao, từng chiếc Messerschmidt không địch thủ tha hồ tung hoành, bắn hạ những chiếc chiến đấu cơ lỗi thời của Pháp như bắn ruồi. Chỉ hai năm sau, khi khu trục cơ Spitfire của Không Quân Hoàng Gia Anh được tân trang th́ Stukas, Messerschmidts và Junkers mới gặp đối thủ.
Dưới lưới lửa của Đức cuộc tản quân đă thành công với thiệt hại nhân mạng nhỏ dù có cả những thường dân đă hy sinh khi góp phần vào việc cứu liên quân này. Bố Hoàng kẹt lại Âu Châu suốt thế chiến thứ hai, chỉ về nước khi ḥa b́nh với chiếc lon Thiếu Úy. Nói là ḥa b́nh thật ra chỉ ḥa b́nh cho thế giới c̣n về đến Vietnam là bị đưa vào cuộc chiến mới, cuộc chiến nước Vietnam dành độc lập.
Bố Hoàng đă chứng kiến sự bại trận, đầu hàng nhanh chóng của nước Pháp, dù sau này có thắng lại do sự trợ giúp của Đồng Minh, nhất là của Mỹ, đă thấy Pháp là một cường quốc trên thế giới mà chỉ có vài tháng đă xếp giáp quy hàng nên mất tin tưỏng vào sức mạnh quân sự Pháp. Ngược lại chủ nghĩa cộng sản dù đang c̣n ẩn dưới chiêu bài dân tộc cũng không đủ sức mang ông sang hàng ngũ kháng chiến. Với tâm t́nh bất định đó ông xin đổi sang phục vụ trên tàu Quân Y, cố quên đi những giằng xé giữa hai con đường, hai hàng ngũ. Năm 1954 tàu bố Hoàng lại góp phần trong việc di tản dồng bào Bắc di cư vào Nam. Bố Hoàng tiếp tục phục vụ trong Hải Quân Việt Nam thành lập sau 54. Lúc ấy Hoàng được 3 tuổị
Từ lúc c̣n nhỏ chưa nhận thức được ǵ Hoàng đă mê Hải Quân lắm, thấy bố ḿnh oai vô cùng trong bộ quần áo trắng tinh, nhất là khi mặc trong ngày Đại Lễ với khuy áo vàng, huy chương hai hàng trên ngực, từng chiếc nho nhỏ đủ màu. C̣n thủy thủ lại mặc quân phục ngộ nghĩnh, hay hay với quần loa và áo truyền thống có bạt vuông từ cổ áo xuống vaị Có lần Hoàng c̣n được đi ăn đám cưới Hải Quân, cả pḥng tiệc trắng toát, chú rể quàng tay cô dâu di dưới hai hàng kiếm chỉa lên trời trông trang trọng vô cùng.

Kỷ luật của HQ lại rất nghiêm, có lẽ do các truyền thống từ xưa để cai quản thủy thủ là những tay anh chị tứ xứ. Lính HQ phải xa gia đ́nh nhiều hơn, xa cả sinh hoạt vói dân chúng. Trong các binh chủng khác, người lính tuy cũng phải xa gia đ́nh hoặc đi hành quân hoặc đóng ở vùng xa xôi nhưng ít ra c̣n c̣n sống gần làng mạc hay nếu may mắn hơn th́ gần thị tứ, thỉnh thoảng khi không cắm trại th́ cũng có dịp tiếp xúc với người khác.
C̣n lính HQ nhiều khi trong tàu lênh đênh cả 1,2 tháng trên biển, chỉ có đồng đội trên tàu chật hẹp. chỗ đi lai cũng giới hạn, thư nhà cũng được nhận ít hơn. Cả ngày tù túng, chỉ khi lên boong nh́n ra biển xanh bát ngát, đại dương mênh mông mới thấy cái bao quát của vũ trụ mà phận người như bọt sóng, như hạt cát trong ḷng biển mà thôi.

Bố hay mang Hoàng lên Hải Quân Công Xưởng chơi mỗi khi tàu ông về nằm ụ để sửa chũa, bảo tŕ. Hải Quân Công Xưởng chiếm ngự một khu đất mênh mông ở bờ sông Saigon quận 1, tiếp giáp với bến Bạch Đằng cũng là nơi Bộ Tư Lệnh HQ có bản doanh. HQVN khi thành lập chỉ tiếp nhận những tàu cũ của HQ Pháp để lại; sau 1960 mới có trang bị chiến hạm cung cấp bởi Hoa Kỳ. Sông Saigon sâu rộng dủ sức cho tàu lớn, kể cả Hàng Không Mẫu Hạm loại chở trực thăng từ biển vào.
Bố Hoàng dắt Hoàng lên tàu ông nằm ở ụ tàu; Hoàg rất thích thú khi thấy những chiếc chiến hạm, trong con mắt nh́n của chú bé 11,12 tuổi thật là vĩ đại, đứng dưới đất nh́n lên như nhà lầu 5,6 tầng với những khẩu đại bác to hơn đại bác trên đất liền. Sau này lớn lên gia nhập HQ, đi thăm những chiến hạm khổng lồ Hoàng mới thấy hết tầm vóc của những khí cụ chiến tranh của binh chủng này.
Hoàng có thằng bạn con của một Đại Úy Không Quân, hai đưá cứ hay căi nhau xem binh chủng nào oai hơn, to lớn hơn. Thằng bạn cứ khăng khăng là Không Quân có máy bay thật lớn, đến khi Hoàng lục h́nh bố cho, chỉ cho nó coi các chiếc Hàng Không Mẫu Hạm chứa cả năm chục cái máy bay trong bụng, và phi đạo trên tàu to bằng mấy sân banh nó mới chịu thua, nhưng vẫn nói là máy bay ở trên trời c̣n tàu khi chỉ trên sông trên biển thôị Hoàng mơ ước ngày nào HQVN cũng có Hàng Không Mẫu Hạm th́ cũng có máy bay, c̣n ngược lại Không Quân chỉ có máy bay mà không có tàu chiến. Lúc đó chắc thằng bạn sẽ hết lấy cái ǵ mà cho là Không Quân hơn Hải Quân.

Khi làm việc bố và lính dưới quyền mặc quần áo xanh, vải dầy như vải quần Jeans, lúc nào cũng có vết dầu, nhiều khi cả trên mặt. Mùi mỡ ḅ, mùi dầu cặn và nhữg chân vịt tàu to như xe hơi, những bộ máy tàu khổng lồ là những h́nh ảnh in sâu vào trí óc non trẻ của Hoàng và sau này thúc đẩy Hoàng học cơ khí tàu ở Đại Học trước khi vào Hải Quân.
Nhiệm sở đầu tiên của Hoàng là tàu HQ802; anh chàng lính mới ra trường c̣n ngơ nháo chưa biết ǵ là trận mạc. Cũng may gặp thượng cấp là Đại Úy Nguyễn Trí Hùng tận t́nh chỉ bảo chứ cái vốn học ở Cao Đẳng Kỹ Thuật ra và hai năm đào tạo thành Thiếu Úy Hải Quân của Hoàng chưa đủ để điều hành được phần bảo tŕ và sửa chữa máy tàu. Đại Úy Hùng tốt nghiệp khóa 19 Trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang và là Cơ Khí Trưởng Cơ Xưởng Hạm HQ802. Dần dần Hoàng mới được biết là Hùng vốn người trí thức đă từng đi du học tại Úc. Trong khi có những sinh viên học xong t́m mọi cách ở lại nước ngoài th́ Hùng lại về nước, gia nhập HQ và chỉ vài năm sau đă lên Đại Úy. Hùng coi Hoàng như em, ngoài tay nghề c̣n thỉnh thoảng c̣n chỉ Hoàng vài bước nhảy bay bướm.
Hạm Trưởng có vẻ thích Hùng, có lần mời về nhà riêng ăn cơm tối để giới thiệu gia đ́nh. Hùng trên tàu oai phong vậy, chỉ huy toàn bộ lính cơ khí, bảo đảm máy tầu không bao giờ bị hư hỏng, bất khiển dụng mà nghe nói về nhà Hạm Trưởng gặp con gái ông lại không dám đi một ḿnh, c̣ mồi cho Hoàng được đi theo. Tuy gọi là bữa cơm thân mật nhưng Hùng và Hoàng đều mặc quân phục. Đúng ra nếu không mặc quân phục th́ chẳng có bộ vía nào ngon lành cả. Đời lính tiền lương rất khiêm nhường, suốt ngày ở trên tàu, lúc nào về đất liền th́ ở chung với gia đ́nh, người yêu chưa có nên không có động lực mà chưng diện. Hơn nữa họ đều cảm thấy thoải mái và có phần nào hănh diện trong bộ quân phục trên người.
Xe Jeep đến đón Hùng trước rồi đón Hoàng tại nhà. Khi đến nhà Hạm Trưởng, người lính lái xe đưa hai người vào, chào và lái đi. Bữa cơm giản dị nhưng ngon lành v́ có bàn tay khéo léo của cô Cúc con gái HT. Cúc đang học Văn Khoa năm thứ ba và là một người con gái rất thùy mị đảm đang. Liên em Cúc năm thứ nhất trường Luật th́ trái lại, liến thoắng và sôi nổi, nói chuyện rất có duyên với tiếng cười trong vắt. C̣n bà mẹ là tiêu biểu cho người vợ hiền mẹ tốt, chỉ biết lo cho chồng con.

Trong bữa ăn Hạm Trưởng mới cho biết là ông và Hùng đều có nhiệm sở mớị Ông được bổ nhiệm chỉ huy Tuần Dương Hạm HQ17 c̣n Hùng được điều động làm Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ Yểm Trợ Tiếp Vận Năm Căn. Trách nhiệm ông nặng nề hơn và mỗi lần ra khơi sẽ đi lâu hơn. Ông cũng nói v́ hai người sẽ về Saigon thường xuyên hơn ông nên hăy ghé thăm gia đ́nh nếu có dịp. Bữa cơm thứ nhất cũng là bữa cơm chia tay cả ba ngườị Về sau Hoàng mới biết được Đại Úy Hùng kẹt lại trong biến cố 4/1975, sau đó đi học tập, măi đến 1983 mới vượt biên sang Mỹ được. Sau đó Hoàng có lại thăm Liên mấy lần, mối liên lạc t́nh cảm. đang trên đường phát triển th́ xa nhau sau khi mất nước. Liên sang Úc c̣n Hoàng đi Mỹ.

Phần 11

H́nh bóng hai Hạm Trưởng, Đại Úy Hùng và những đồng đội trên tàu vẫn luôn luôn sống măi trong ḷng Hoàng. Những lần đi trên giang đĩnh theo sông Saigon ra Vũng Tàu, qua những bờ ruộng, cánh vườn xanh ngát bóng dừa, điểm những hàng cau vươn cao trên bầu trời xanh mây trắng. Hoàng đứng phía mũi tàu cho gió lộng qua mái tóc, gió mơn man khuôn mặt. Thỉnh thoảng lại gặp những chiếc thương thuyền ngoại quốc từ biển vào Thương Cảng hay những thuyền chở hàng của nông dân đầy ắp nông sản. Rồi ra đến cửa biển, ḍng sông tỏa rộng ra, nước sông màu vàng nâu chảy ra ḥa với nước biển xanh, đến khi thủy triều lên th́ ḍng nước lại đổi chiều. Mực nước lên xuống thay đổi như tuần hoàn của vũ trụ
Giang đĩnh tuần hành trên các đoạn sông khác th́ không an toàn lắm, nhất là vào những phụ lưu hay những con lạch nhỏ. Sau mỗi bụi dừa nước trên bờ đều có thể có địch quân mai phục, xả súng bắn vào sườn tàu, chỗ nào bọc thép mỏng là lỗ chỗ vết đạn. Lính trên tàu trong tháp đại liên bắn trả, đạn cày lên bờ, đạn bắn nát từng tàu dừa nước gục xuống ḍng sông. Tàu đi giữa sông xa tầm đạn cá nhân vẫn chưa chắc an toàn v́ dưới mỗi bè lục b́nh có thể có ḿn phá tàu. Cũng may v́ là sĩ quan cơ khí nên thời gian phục vụ trên các giang đĩnh của Hoàng rất ít ỏi và ngắn hạn, cốt để tôi luyện con người, chứ nếu chỉ phục vụ trên chiến hạm ngoài khơi th́ ít chạm trán với thực tế chiến tranh.
Dĩ nhiên người lính Hải Quân chỉ thực sự thấy ḿnh sống trong quân chủng tự hào đó khi trên chiến hạm vượt sóng trùng khơi trên đại dương mênh mông bát ngát. Những đêm đầy sao, tầm mắt vô hạn không ǵ cản trở. Chiếc tàu to lớn bao nhiêu cũng chỉ như hạt cát trong ḷng vũ trụ Có đêm mặt biển phẳng lặng như một tấm gương, thỉnh thoảng lại có một con cá bay phóng lên khỏi mặt nước, hai cánh x̣e ra như chim rồi lại lặn xuống; Hoàng ngồi trên buồng trực, vặn radio lên nghe cho đỡ nhớ nhà

"Đây là Chương Tŕnh Dạ Lan, tiếng nói của người em gái hậu phương gửi đến các anh chiến sĩ tất cả các quân chủng trên mọi nẻo đường đất nước.
... hôm nay Dạ Lan đặc biệt gửi niềm ưu ái đến Quân Chủng Hải Quân trong tiếng hát Phương Hồng Quế với bản "Hoa Biển.
Tại em khi xưa hay hờn giỗi
Giận anh khi anh chưa kịp tới
Cho anh bồi hồi,
Cho anh nhiều lời,
Em cúi mặt làm thinh.
Không nghe anh kể chuyện,
bao nhiêu chuyện t́nh đẹp nhất trên trần đờị
Tại em khi xưa yêu màu trắng
Tại em hay suy tư bên bờ vắng
Nên đêm vượt trùng anh mong t́m gặp hoa trắng về tặng em.
Vượt bao hải lư
Chưa nghe vừa ư , lắc lư con tàu đị
Chỉ thấy bọt nước
Tan theo triền sóng, bóng hoa kia mịt mùng
...
Em ơi giận hờn, xin như hoa trắng tan trong đại dương.
Em ơi giận hờn, xin như hoa trắng tan trong đại dương.
"
Tiếng hát trẻ trung của Phương Hồng Quế cùng giọng nói ngọt như mía của Dạ Lan gợi nhớ Saigon với đường Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Cuờng Để, những người con gái người yêu lính thủy đi dạo phố với t́nh nhân trong ngày nghỉ phép.
Tiếng ḥ reo của thủy thủ phía dưới làm Hoàng trở về thực tại; th́ ra là Mai Lệ Huyền đang hát bài "T́nh Yêu Thủy Thủ" là bài ruột của cấp hạ sĩ quan và lính Hải Quân. Giọng hát đầy khói của MLH và điệu Rock giật giật làm anh em lính vừa vỗ tay theo nhịp vừa rống vang cả tàu. Có người c̣n ra sân tàu mà lắc, mà ngoáy theo bài hát

"Với biển cả anh là thủy thủ... ù u.
Với ḷng nàng anh là hoàng tử... ừ ư
Như chuyện ngàn năm xứ Ba Tư
Và chuyện thần tiên bao thế hệ
Cho anh bao giây phút say sưa
Cho anh mơ giây phút bên em
Cho anh luôn yêu đời hải hồ.
Càng đi xa anh càng nhớ em
Sóng đại dương khuất xa muôn trùng
Ḱa ngư nhân vui đùa trên sóng
Bao nàng công chúa dưới thâm cung.
Em ơi, ảo huyền kia lôi cuốn
Nhưng anh đă nói anh yêu em
Th́ ngàn kiếp vẫn không phai mờ
Với biển cả anh là thủy thủ... ù u.
Với ḷng nàng anh là hoàng tử... ừ ư
....
"
Sĩ quan trực trong pḥng chỉ huy định nói vào ống âm thoại nhắc nhở lính đừng làm ồn nhưng Hạm Phó cười nói
"Cậu cứ để anh em vui, giờ này Anh Cả c̣n thức mà."
Định mạng đă xui khiến cho Hoàng lại có cùng sứ mạng như bố Hoàng ngày xưa đă hai lần mang tàu đi đi tản những con người ra ngoài cơi chết. Những ngày cuối tháng 4 tàu c?a Hoàng đang c̣n nằm ụ để sửa chữạ Thế cuộc đă gần như ngă ngũ; địch quân chỉ c̣n cách Saigon vài chục cây số. Tổng Thống Thiệu đă cuốn gói bay xa, người ta đồn là ông ta mang theo cả tấn vàng. Miền Trung đă hoàn toàn mất do cuộc di tản chiến thuật, hay đúng hơn cuộc bỏ rơi miền Trung theo lệnh của Thiệu để mong người Mỹ thấy VNCH nguy mà trở lại chăng. Thật giống như người đang đánh nhau, vừa yếu hơn địch thủ một chút bèn tự chặt một tay ḿnh hầu kêu gọi bạn giúp đỡ. Hoàng và lính cơ khí duới quyền đă làm việc ngày đêm, quên ăn mất ngủ để chữa cho máy tàu chạy lại, trong những tin tức dồn dập đưa về. Cả Saigon nhốn nháo, mọi người đều t́m cách chạy đi. Những người làm việc cho Mỹ đă có mật hiệu di tản là bài "White Christmas" phát thanh trên radio. Có chỉ thị từ Bộ Tư Lệnh yêu cầu các chiến hạm c̣n trong cảng phải ra khơi ngay lập tức v́ nguy cơ thất thủ của Sàig̣n. Gần đến ngày cuối với cố gắng làm việc ngày đêm của Hoàng và nhân viên cơ khí chiến hạm, tầu đă ra ụ và sẵn sàng lên đường theo hạm đội di tản. Hạm trưởng cho xe đi dón gia đ́nh của thủy thủ đoàn lên tàu.

Chiếc chiến hạm từ từ rời cảng chung vói hàng chục chiếc thương thuyền và tàu bè đủ cỡ. Cảnh tượng dân chúng bồng bế nhau trên bến, chen nhau lên tàu, rớt xuống nước như sung rụng, tiếng con nít khóc thét, tiếng mẹ mất con, vợ lạc chồng gọi nhau thảm thiết là những h́nh ảnh ăn sâu vào tâm khảm Hoàng. Tàu Hoàng dù có muốn đi chăng nữa cũng chỉ mang theo được thêm một ít người may mắn từ những thuyền nhỏ chèo ra sông. Trên tàu chật người nhưng không ồn ào chỉ có những tiếng nói chuyện đứt quảng, những tiếng thút thít khóc thầm, những khuôn mặt đăm chiêu, lo lắng của các thủy thủ và sĩ quan có gia đ́nh nơi khác không ở Saigon nên không đưa lên tàu được.
Hoàng đang ở trong pḥng máy để coi lại những bộ phận máy tàu vừa chữa xong hôm qua; v́ thiếu phụ tùng thay thế nên Hoàng phải dùng sức sáng tạo của ḿnh, tháo gỡ các bộ phận từ một tàu cũ để dùng nên Hoàng chưa yên tâm lắm. Chợt Hoàng nghe tiếng bước chân và tiếng nói
- Chú xem nơi này có ai không?
Giọng nói của một người lạ trong pḥng máy, nơi mà b́nh thường chỉ có những người có phận sự mới vào, làm Hoàng cảnh giác đứng sát vào một góc kẹt.
- Thưa em đi một ṿng, không thấy ai.
- Cả tàu chỉ có chỗ này vắng người, ḿnh hội ư nhanh nàọ
- Vâng.
- Chú chuẩn bị xong chưa?
- Rồi anh, lúc năy lên tàu, họ có khám. May mà em nhét nhanh vào giỏ của một bà cụ già đứng cạnh. Họ không để ư bà cụ nên sau đó em lấy lại khẩu súng được.
- Chú biết ai là thuyền trưởng, thuyền phó chứ.
- Thưa có.
- Tàu đang ở đâu đây?
- Đi được nửa đường ra cửa sông rồị
- Vậy là chỗ trách nhiệm của C4. Phải hành động trước khi tàu ra biển. Bây giờ ḿnh xin gặp thuyền trưỏng, khi gặp chú dí súng bắt ngừng tàu, anh gọi qua đài, gọi C4 đến tiếp thu tàu. Rơ chưa ? Thống nhất chưa ?
- Thưa rơ.
Hai tên đi ra, Hoàng không có súng trong người nên không dám đuổi theo chúng. Chàng gọi lên đài chỉ huy.
- Pḥng cơ khí gọi đài chỉ huy.
Tiếng sĩ quan trực vọng lại
- Đài chỉ huy nghe đây.
- Hoàng đây, báo động khẩn cấp, có hai tên đặc công đang tính bắt cóc Anh Cả, uy hiếp để cho đồng bọn lên tàu.
- Trên tàu đông người lắm, bọn chúng nh́n như thế nào ?
- Không rơ mặt mũi, nhưng chúng đang xin gặp Anh Cả đó.
- Nghe rơ, sẽ có biện pháp đối phó.

Khi hai tên đến gặp Hạm trưởng, chưa kịp hành sự th́ bị bắt ngay, khám trong người một khẩu súng Colt 45. Hỏi đến âm mưu cướp tàu th́ chúng chối, xưng là lính cộng ḥa chạy từ An Lộc về. V́ sợ Việt Cộng nên mặc quần áo thường và vứt bỏ giấy tờ. Hoàng có mặt trong lúc thẩm tra, nhận ra giọng chúng. Hoàng lập lại lời chúng làm hai đứa tái mặt, cúi đầu không nói tiếp.
Hạm trưởng hỏi các sĩ quan chung quanh:
- Bây giờ xử trí tụi này như thế nàỏ
- Bắn chứ để làm ǵ! - Hạm phó mặt mũi hầm hầm trả lời -
- Thưa xin có ư kiến. - Hoàng ngập ngừng lên tiếng -
- Hoàng nói đi.
- Em nghĩ theo thông thường th́ ta bắt chúng làm tù binh rồi giao cho An ninh quân độị Nhưng bây giờ, chỉ c̣n trong chốc lát ḿnh sẽ rời bỏ đất nước làm người lưu vong, th́ hoặc bắn chúng hay thả cho chúng đi trong giờ thứ hai mươi lăm này.
- Hoàng định theo xử trí nào, Hoàng là người khám phá âm mưu chúng.
- Em c̣n trẻ không có kinh nghiệm xử trí các trường hợp này, nếu anh tha được th́ tha. Quyết định vẫn là của anh.
Hạm trưởng trầm ngâm một phút rồi quay qua hai tên đặc công
- Chúng tôi căm hận v́ phải bỏ nưóc mà đi v́ các anh. Nếu các anh bắt được chúng tôi, chắc là các anh sẽ đối xử khác. Nhưng chúng tôi những người lính Hải Quân Việt Nam không tàn ác như thế. Các anh trở về làm kẻ chiến thắng th́ nên suy ngẫm lại.
Hai tên cúi đầu không nói
- Ở đây c̣n trên sông, các anh lội vào bờ được không?
- Thưa vâng, cám ơn ông tha cho, bây giờ chúng tôi mới thấy được ḷng nhân đạo của những người bên kia chiến tuyến.
Lính đưa hai tên ra hông tàu, trưóc khi nhảy xuống, tên chỉ huy quay lại, ánh mắt nh́n Hoàng đầy vẻ biết ơn. Tàu đi qua c̣n thấy hai dáng người lội vào bờ. Chiến hạm của Hoàng ra đến khơi Vũng Tàu vào ngày 29 tháng 4 1975.

Giờ đây bao nhiêu năm sau Hoàng được đọc lại bài viết về cuộc ra đi của Hạm Đội Việt Nam do HQ Thiếu Tá Vương Thế Tuấn:
"Tờ mờ sáng 29/4, thị xă Vũng Tầu rối loạn. Chiến hạm tôi được lệnh vào sông Cát Lở để bắn hải pháo vào cầu Cỏ May chận đường tiến quân của địch vào thị xă. Khẩu 76.2 lại tiếp tục nhả đạn, có lẽ đây là những viên đạn cuối cùng bắn vào quân thù ở giờ thứ 25 này. Trên không từng đoàn Cheenook của Koa Kỳ đang thi hành kế hoạch di tản, nhưng chúng tôi lúc đó không hề biết ǵ. Th́nh ĺnh có tiếng phản lực cơ bay xé gió bầu trờị Lập tức chúng tôi vào nhiệm sở pḥng không v́ sợ Mig của CS tấn công, nhưng sau đó nhận ra là phản lực Phantom của HQHK từ mẫ hạm vào yểm trợ cuộc di tản. Ddạn đại bác từ bờ bắn ra rơi lơm bơm trước mũi tầu, có lẽ địch đă xâm nhập thị xă.
Ngoài khơi, các HQ5, HQ6, HQ12 và HQ802 cũng nằm im bất động. Tôi cho chiến hạm ra xa bờ chút nữa v́ trên bờ đă rối loạn, người ta đổ xô ra Bến Ddá t́m ghe thuyền ra khơị Băi biển VŨng Tầu như mộtđàn kiến vỡ tổ, một cảnh tương thê lương hăiu hùng chưa từng thấy.
...10 giờ sáng 30/4 tôi lên đài chỉ huy, trời đang mưa, bầu trời thật u ám ảm đạm. Trời cũng như đang buồn với số phận của đất nước. Tôi mở máy phát thanh, Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, Vũ Văn Mẫu đuổi cơ quan DAO trong 24 tiếng phải rời VN. Thế là hết! Chế độ Cộng Ḥa bị khai tử kể từ giây phút đó. Hơn 20 năm chiến đấu cho lư tưởng tự do, nay đă thành mây khóị
Con tầu vẫn trực chỉ Côn Sơn. Tôi mở máy truyền tin, có tie6'ng báo cáo HQ608 b'o cáo t́nh trạng nhiên liệu kiệt quệ , có Trung Tướng Vĩnh Lộc và Trung Tướng Trần Văn Trung trên chiến hạm xin được tiếp cứụ
...Ddến xế chiều 30/4, lần lượt kẻ trước người sau gần như 80% Hạm Ddội đều ra tới nơị Chie6'c nào trễ nhất th́ khuya hôm đó cũng tới được..
Hôm nay là 1/5, bầu trời thật trong sáng. Tôi lên đài chỉ huy, trước mặt tôi là cả một cảnh tượng thật bi hùng: gần 50 chie6'n hạm của HQVN xen kẽ với các chiến hạm đủ loại như Đ, DLG, các vận tải hạm của Ddệ Thất Hạm độị Tôi có cảm tưởng như xem lại cuộc đổ bộ Normandi của Ddồng Minh trong thế chiến thứ Haị. C̣n đang mải mê quan sát, tôi nghe thấy giọng nói của Ddề Ddốc Hoàng Cơ Minh qua máy âm thoại yêu cầu đón một Sĩ quan liên lạc Hoa Kỳ sang Soái Hạm HQ3. Tôi nhận lời cho chiến hạm vận chuyển lại gần chiếc Khu Trục Hạm. Thiếu Tá Richard , nói tie6'ng Việt sành sỏi, cho biết là Hoa Kỳ đă chấp nhận các chiến hạn HQ.
Lệnh cho hạm đội di chuyển theo vận tốc 6.5 knots, đội h́nh được ấn định như sau:
* Ddi đầu là các chiến hạm Hải đội III gồm có: Khu Trục Hạm HQ1, Các Tuần Dương Hạm HQ2, HQ3, HQ5, HQ6, HQ15, HQ16, HQ17, Các Hộ Tống Hạm PCE HQ7, HQ8, HQ11, HQ12 và HQ14.
* Kế đến là Hải Ddội II gồm có các Dương Vận Hạm HQ502, HQ505, , Các Cơ Xưởng Hạm HQ800, HQ801, HQ802, Các Hải Vận Hạm HQ400, HQ401, HQ404, và các tầu dầu HQ470, HQ471, HQ472.
* Sau cùng là các Hải Đội I gồm Giang Pháo Hạm HQ329, HQ330, HQ331, kế đến các Trợ Chiến Hạm HQ228, HQ229, HQ230, HQ231 cùng một số các tầu Tuần Duyên PGM HQ600, HQ615, HQ618 và một số nữa mà tôi không nhớ rơ.
Một ngày qua đi là một ngày xa quê hương. Hôm nay 7/5 Hạm Ddội đă đi vào hải phận Phị Các chiến hạm đều có một Sĩ Quan và một đoàn viên của HK. Họ đem theo một lá cờ Mỹ và mo6.t ủy nhiệm thơ để tie6'p nhận chiến hạm. Trước đó các tên tầu của chiến hạm VN bị xóạ Ddúng 12 giờ, mo6.t buổi lễ hạ cờ, tuy đơn giản nhưng trang nghiêm được tổ chức đồng loạt trên các chiến hạm. Có lệnh hạ kỳ từ Soái Hạm, tức th́ hàng trăm tiếng c̣i của Giám Lộ viên từ mỗi chiến Hạm thô/i lên, cùng lúc lá Quốc Kỳ hạ xuống. Mắt tôi như nḥa đi, cổ tôi như nghẹn lại để ngăn chặn tiếng nấc từ đáy ḷng... (Trích bài của HQ ThiếuTá Vương Thế Tuấn)"
Người lính Hải Quân nào mà không ứa lệ khi trang lịch sử HQVNCH đă đóng lạị Ngày đó Hoàng biết là vĩnh viễn những con tàu thân yêu bàn giao cho HQ Hoa Kỳ chỉ để khỏi lọt vào tay Cộng Sản, chứ người Mỹ mang về chỉ để cho vào nghĩa trang tàu chiến, hay bán sắt vụn. Những con tàu oai hùng, niềm tự hào của HQVN chẳng c̣n công dụng ǵ với họ Những con tàu mang tên những anh hùng dân tộc như Trần Hưng Đạo, thánh tổ Hải Quân với bức tượng trên bến Bạch Đằng chỉ tay thề rằng "Phen này ta không phá xong giặc, không về"; hay Trần Khánh Dư với trận Vân Đồn lừng lẫy; Riêng Khu Trục Hạm Trần Khánh Dư HQ4 bị kẹt lại rơi vào kẻ thắng trận v́ lúc đó HQ4 bị năm ụ đang sửa chữa, chạy không kịp. Các con tàu đó không c̣n cơ hội đánh nhau với Tàu cộng, rửa nhục Hoàng Sa, Trường Sạ Chúng thừa cơ CS Bắc Việt đang đe dọa miền Nam, năm 1974 mang một lực lượng hùng hậu gấp mấy lần ta, đánh chiếm các ḥn đảo trong chủ quyền VNCH. Trong khi xua quân thôn tính miền Nam th́ miền Bắc lại sợ sệt đàn anh đỏ nên không hề hó hé tiếng nào khi Trung Cộng xâm chiếm các đảo trên.
Cùng với cuộc ra đi bi đát nhưng hùng tráng của Hạm Đội Việt Nam là giấc mơ của các bậc đàn anh Chung Tấn Cang, Trần văn Chơn, Hoàng Cơ Minh đă thành lập và d́u dắt HQVN lớn mạnh. Giấc mơ đó đă vĩnh viễn đi vào dĩ văng.
Hoàng mân mê mô h́nh một chiến hạm bằng nhựa cùng loại với chiếc tàu Hoàng làm Sĩ Quan Cơ Khí Phó mà nghe tâm tư tê dại đi. Thẫn thờ một lúc lâu, Hoàng ngồi vào computer, đánh hai bài thơ nói lên tâm trạng ḿnh, gửi qua mạng lưới toàn cầu hầu chia xẻ với những người Việt lưu vong niềm đau mất nước.
Trong ṭa Đại Sứ Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam tại một nước Âu Châu, Cao văn Tạo cũng vừa bật computer lên cách đó nửa tiếng. hắn thuộc về A7, cơ quan t́nh báo của Công An chuyên lo về Kiều Vận là để ư theo dơi t́nh h́nh sinh hoạt của người Việt ở ngoại quốc. Theo thói quen hắn vào website vietnamquetaoi.com (chú thích của tác giả: tên này là tác giả tự đặt, để tránh trùng vào các websites có thật) v́ nơi đây có đến mấy ngàn thành viên và v́ thế phản ảnh khá trung thực tiếng nói, tư duy của người Việt hải ngoại.
Trong các mục mơi đăng cái tên Hồng Đức làm hắn chú ư. Hồng Đức là tác giả nhiều bài thơ chống đối chính phủ và nhà nước. Bấm vào con chuột hắn đọc hai bài thơ Hoàng vừa gửi vào :

Lại đến tháng Tư
Thế mà lại đến tháng Tư rồi
Thắp nén hương ḷng lệ nhấp môi
Cờ đỏ đỏ loang đầy phố xá
Sao vàng vàng ối ngập khung trời
Cố đô nấc nghẹn vầng mây xám
Thủ phủ gục đầu nước mắt rơi
Hăm mấy năm nay c̣n tiếc hận
Tháng Tư trời đă phụ con người.

Cỏ úa
Cỏ úa như ḷng đă héo hon
T́nh quê chưa vẹn, nghĩa chưa tṛn
Ba mươi tháng bốn nhà tan nóc
Một chín bảy lăm nước cạn nguồn
Từ bắc giặc tràn qua chín ngơ
Trong nam dân chạy khắp mười phương
Bao năm lạc lơng cơn mê hoại
Biết đến khi nào ngộ cố hương.

Tạo dùng một tên hiệu đă đăng kư, gửi lời khen bài thơ và khuyến khích làm thêm nhiều thơ chống Cộng. Hắn cẩn thận không để lộ IP ḿnh nên gửi qua anonymizer.
Dưới tên hiệu đó hắn đă đóng vai tṛ agent provocateur, kẻ khích động, làm bộ cũng chống cộng và làm quen với người chống đối khác.
Tạo lẩm bẩm:
- Tên Hồng Đức này chắc ngày xưa sĩ quan Ngụy đây. Hắn làm thơ chống đối mà t́nh cảm chan chứa như vậy c̣n có hiệu năng hơn các bài chửi bới tục tằn hay phân tích trí thức nửa mùa của các tay làm chính trị. Ḿnh phải để ư hắn thêm nữa.

Vùng tối

Phần thứ 12

Phương ngây người ra không nói được tiếng nào khi chiếc áo trên người Tảo rơi xuống lộ nguyên thân h́nh yêu kiều với vóc dáng thon thả thanh tao. Mắt Phương thu lấy tấm lưng mịn màng, lần theo phần eo cong nhỏ lại rồi ṿng ra hai bên hông, xuống dần cặp chân thon dài và cuối cùng là hai bàn chân với gót xinh xắn. Tảo nhắm mắt lại mà nghe rờn rợn từ đầu xuống chân, cảm giác gai ốc tưởng như mọc dần theo làn mắt của Phương, làn mắt ngỡ chừng là bàn tay vuốt nhẹ trên da thịt ḿnh. Tảo khoanh một tay che lấy ngực một tay đặt lên đùi theo thân h́nh, ánh nắng từ lổ hổng lắp kính trên nóc nhà chiếu xéo vào người Tảo làm rơ cả những sợi lông măng trên cánh tay.
Hai người lặng yên không biết là bao nhiêu lâu, Phương măi một lúc mới định thần lại được, tiến đến nhặt cái áo kimono trên sàn nhà khoác lên người Tảo, ôm ṿng ngang bụng rồi th́ thầm vào tai Tảo:
- Em đẹp quá, người mẫu, người yêu của anh ơi. Chờ anh tí cho anh sửa soạn khung vẽ nhé.
- Dạ !
Tảo trả lời như hơi gió thoảng, tay giữ lấy hai vạt áo. Khi Phương vừa nới ṿng tay để rời Tảo th́ bất giác Tảo đưa tay ôm lấy tay Phương giữ lại. Trong cái khoảnh khắc đó vạt áo che bụng tuột ra, bàn tay Phương do Tảo gh́m lại lại đặt trúng lên phần bụng dưới. Cả người Tảo run lên như chạm điện, Phương cũng thảng thốt giật tay về, không ư thức được là cử động của ḿnh hay do động tác của Tảo. Phương ấp úng:
- Anh xin lỗi em, anh không cố ư.
Tảo thẹn đỏ mặt, khép chặt hai tà áo, nh́n xuống đất không nói ǵ. Qua một vài phút yên lặng Phương băn khoăn hỏi
- Nếu em c̣n ngại th́ thôi nhé.
Tảo lí nhí
- Không anh, anh sửa soạn đi, em muốn là người mẫu của anh mà.
Trong khi Phương sắp xếp khung vẽ, trong đầu óc Tảo vẫn ngây ngất v́ sự va chạm thân thể vừa trải qua, chỗ bàn tay Phương vô t́nh đặt lên vẫn như c̣n nóng. Chợt Phương đến gần cầm tay Tảo dắt ra một bục gỗ rồi d́u nàng ngồi xuống xoay lưng về phía khung vải:
- Em ngồi như thế này nhé!
Phương làm trước cho Tảo thấy thế ngồi làm mẫu như bức tượng mỹ nhân ngư, Phương tuy đàn ông nhưng vóc người mảnh khảnh nên ngồi rất khéo làm Tảo vừa thấy hay hay vừa buồn cười nên sự ngượng ngập cũng bớt đi.
Phương tập cho Tảo ngồi thử và sửa vài lần rồi lùi lại ngắm một thoáng rồi nói :
- Em ngồi đúng dáng điệu rồi đó Tảo. Anh bắt đầu nhé. Khi nào em mỏi th́ nói anh biết, ḿnh nghỉ mệt.
Tảo từ từ cởi áo khóac ra, để xuống sàn và ngồi lại tư thế như Phương chỉ bảo, từ năy đến giờ lúc nào cũng xoay lưng về phía Phượng, khuôn mặt quay ngang để Phương thấy nửa mặt bên phải c̣n mái tóc đen nhánh th́ thả vắt sang bên trái. Thỉnh thoảng Tảo liếc mắt sang lúc th́ thấy Phương đang chăm chú vẽ, lúc th́ thấy Phương ngắm ḿnh, ánh mắt tuy có đam mê nhưng như không phải dành cho Tảo mà dành cho h́nh mẫu nghệ thuât. Chỉ đôi khi hai ánh mắt gặp nhau, ánh mắt Phương mới chuyển từ say mê sang âu yếm và Phương hỏi:
- Em có mệt chưa?
Tảo chỉ mỉm cười chỉ lắc đầu. Ngọn gió từ chiếc máy lạnh ở góc pḥng trổ ra sau vườn mơn man trên da thịt Tảo, cảm giác lúc năy lại trở lại làm g̣ ngực như căng hơn, hai đầu ngực như nhô cao hơn và thân thể lại rờn rợn với từng làn sóng phát từ bụng từ ngực lan ra chân tay. Về phía Phương tuy đă nhiều lần vẽ khỏa thân với những người mẫu khác nhau nên tập trung cái nh́n vào phương diện nghệ thuật nhưng đôi lúc cũng không quên được đối tượng của ḿnh là người ḿnh yêu và người yêu ḿnh. Những nụ hôn ngọt ngào đă cho nhau, đă làm dậy lên bao nỗi khát khao từ lâu mà c̣n ḱm hăm được, và lần va chạm vừa qua cũng làm Phương ngất ngây xao xuyến. Để cho bớt xúc động Phương kể cho Tảo nghe về đời sống ḿnh lúc ấu thơ và thời niên thiếu ở Huế.
Được khoảng 2 giờ Phương nói:
- Thôi bữa đầu tiên như vậy đủ rồi, không thôi em ngồi chưa quen sẽ mệt.
Phương nhặt áo lên khoác vào người Tảo, tránh không nh́n vào phía trước người nhưng vùng nhăn quan vẫn thoáng thu nhận g̣ ngực trắng. Tảo mặc áo, thắt dây vào rồi quay lại ôm lấy Phương dấu mặt vào ngực Phương. Hai người nhắm mắt ôm nhau thật lâu, mặt Phương áp lên mái tóc thơm của Tảo, thỉnh thoảng lại đặt nhẹ lên một nụ hôn. Không gian và thời gian như đọng lại xung quanh hai người, hạnh phúc là ṿng tay ôm chặt người nhau, là đón nhận mùi thơm của tóc người nữ, mùi ngây ngây từ ngực người nam.
Tảo buông tay, tách ra, vén tóc nh́n Phương tŕu mến
- Tối rồi, em phải về, anh yêu!
- Anh biết nhưng anh chẳng muốn em về tí nào cả.
- Cho em về nhé, không thôi bố mẹ cấm gặp anh th́ chết.
Tảo bước vội vào pḥng tắm v́ sợ chần chừ chút nữa là ngă vào ḷng Phương mà thôi. Tảo mặc quần áo vào mà thấy ḿnh thật đẹp hơn mọi ngày.
Về đến nhà Tảo chỉ ăn uống qua loa, cố giữ cho nhà đừng để ư ǵ rồi ra ghế xích đu ở vườn sau mà ngắm bầu trời đầy sao. Một ánh sao băng sáng lên ở phía chân trời rồi tắt ngấm. Đầu óc Tảo lâng lâng như đang lơ lửng trên không gian. Ngồi như thế cả tối đến lúc có tiếng chị Tần gọi vào đi ngủ Tảo mới sực tỉnh, vẫn c̣n chưa buồn ngủ nhưng không muốn nhà lo lắng v́ mới lành bịnh nên Tảo vào giường mà thao thức, lúc nào cũng thấy h́nh ảnh Phương trước mắt, khuôn mặt hiền lành có hơi xanh xao. Tảo thiếp đi theo tiếng ru mơ hồ trong bài thơ Phương làm và đọc cho Tảo nghe một lần
Ngủ đi Em!
Giấc ngoan hiền
Tiếng à ơi vọng lên miền trung du
Xoay tṛn, từng chiếc lá thu
Bay theo những áng mây mù quanh ta
Mang sầu thương đến trời xa
Tóc thơm xơa gối lụa là, là đây
Em ơi, ngủ nhé, ngủ say!
Có anh bên cạnh những ngày cuối năm
Anh nằm xuống, mắt ngang tầm
Ru em theo tiếng dương cầm Chopin.

Vùng Tối
Phần 13 & 14

Ngày hôm sau Hương Tảo đi học luyện thi cả ngày đến chiều về thấy nhà đang sửa soạn giỏ xách, Tảo ngạc nhiên chưa kịp lên tiếng hỏi th́ nghe mẹ nói:
- Con vào sắp xếp quần áo đi, ngày mai nhà đi Vũng Tàu nghỉ mát 1 tuần v́ gia đ́nh anh Tấn mời lên chơi tiện thể bàn về đám cưới chị Tần luôn.
Tảo ngập ngừng:
- Th́ bố mẹ và chị Tần đi được rồi, con là nhỏ trong nhà không dám có ư kiến bàn bạc nên không nhất thiết phải đi chung.
Bố Tảo lắc đầu bảo:
- Con vừa ốm dậy cần phải đi nghỉ mát, ra nơi có gió biển thoáng khí cho khỏe lại. Cả nhà đi vắng con ở lại một ḿnh không được đâu.
Tảo thấy mặt bố nghiêm lại biết khó mà căi lại đành vào pḥng xếp vài bộ quần áo cùng các thứ cần dùng mà ḷng băn khoăn, nghĩ đến Phương và bức tranh vừa bắt đầu. Tảo cũng nhận thức được việc ḿnh làm là quá sức táo bạo và không dám tưởng tượng đến phảu ứng của bố mẹ, nhất là của bố nếu chuyện này lộ ra. "Dù sao cũng phải cho Phương biết". Tảo ngồi vào bàn cơm tối mà ăn như nhai cát, nhệu nhạo cho xong một bát cơm, chợt nghe mẹ nói:
- Bố chở em đi chợ để mua vài món cần nhé.
Tảo mừng rỡ ra mặt làm chị Tần hỏi:
- Ǵ mà mặt Tảo chuyển từ chẳng quan tâm đến vui thế?
Tảo ấp úng chống chế
- Em chợt nhớ có con bạn thân dọn về Vũng Tàu vài năm trước, may ra th́ em t́m được lại địa chỉ nó.
Tảo chờ bố mẹ ra khỏi nhà, lấy xe đi ngay mặc cho chị Tần gọi ơi ới từ trong bếp, chỉ cất tiếng nói vói lại:
- Em về ngay nha chị Tần.
Buổi tối gần như cả phố phường Sàig̣n là một quán ăn, quán nhậu khổng lồ. Trên mọi con đường hàng quán tràn ra ngoài lề với cả trăm, cả ngàn món ăn. Ngay đầu ngơ nhà Tảo là một khu chuyên bán đồ nướng. Không phải chỉ thịt thà đủ loại trâu ḅ heo chó dê nai hay đồ biển, tôm cá nghêu ṣ mới nướng mà ngay cả rau cỏ cũng nướng tuốt. Dạo này dân nhậu bày thêm món như đậu bắp nướng hay rau muống nướng. Rau muống chọn loại cọng to, tuốt lá chỉ lấy phần cọng, đậu bắp lại ngược lại chọn thứ nhỏ thon dáng cho chín nhanh cộng với cà dái dê cắt khoanh, thế là thành một món khai vị thanh cảnh.
Bên vỉa hè một vài đứa con nít lo cho hơn hai chục cái ḷ than, đứa th́ có cái quạt điện thổi than nóng đỏ, bay tứ tán, đứa ít đặc quyền hơn phải cầm các tấm b́a cứng từ các thùng carton quạt lấy quạt để. Bồi bài chạy tới chạy lui không ngớt để mang trả các ḷ than đă dùng và mang đi các ḷ mới nhóm đỏ hồng. Trông lũ trẻ mồ hôi nhễ nhại trước đám hoả ḷ mà thương, nghe nói chúng chỉ được trả lương chết đói hay nhiều khi chỉ được ăn và mang về đồ dư.
Ḷ than được mang lên trên mỗi bàn khách, rồi họ lừng khừng gắp từng trái đậu bắp, từng cọng rau muống sống và từng khoanh cà dái dê lên, canh lửa và lật cho đều tay để tránh cháy đen. Thức ăn rau cỏ chín tới được chấm vào nước chấm chủ yếu là chao pha ớt rồi là khề khà chén rượu. Các món rau cỏ chỉ để khai vị mở màn cho dân có tiền, các món chính sẽ là các món thịt cá đủ loại hay những con thú b́nh thường không thấy trên bàn ăn gia đ́nh như nhím, kỳ nhông, rắn đủ loại đủ cỡ.
Tảo đi qua khu đồ nướng cả 5, 10 phút mà vẫn nghe mùi than khói hay mùi thịt nướng bám trên người. Đến nhà Phương bấm chuông măi không thấy Phương ra, Tảo lấy ch́a khóa Phương đưa mở cổng, mở cửa vào nhà. Quả thật là Phương đi vắng, Tảo sốt ruột đứng ngồi không yên v́ không dám ở lâu sợ bố mẹ về không thấy.
Đi qua đi lại trong các pḥng Tảo chợt nh́n thấy bức tranh Tảo mà Phương vừa bắt đầu; hôm trước Phương không muốn cho Tảo xem, nói khi nào xong Tảo mới xem được. Bức tranh nằm trên giá vẽ hững hờ, trên mặt có một tấm vải phủ lên, Tảo hồi hộp kéo tấm vải ra để xem, khi tấm vải theo đà tay kéo của Tảo thoát khỏi khung vẽ làm lộ bức tranh, Tảo chợt giật ḿnh thét lên một tiếng, lùi lại chạm phải cái ghế suưt nữa ngă nhào. Định thần nh́n lại th́ ra trên giá vẽ không phải là h́nh Tảo mà chính là Phương tự vẽ ḿnh trong một h́nh ảnh thật khủng khiếp dù các nét trên mặt vẫn cho người quen nhận được ra Phương. Bức tranh có vẽ như đă hoàn thành. Nhưng khuôn mặt Phương mang đầy sự dằn ṿ nội tâm, sự khắc khoải và sợ hăi như kẻ đang trong cơn ác mộng trái hẳn với nét mặt ngoài đời, dù có chất chứa ưu tư nhưng vẫn thấy mềm mại. Tảo nhặt tấm vải lên, gần như nhắm mắt khi che bức tranh lạị Sau một lúc trấn tỉnh Tảo bước đến vách tường nơi có mấy bức vẽ xếp dựa và quay mặt vào tường. Sau hai tấm tĩnh vật là bức tranh Tảo, Tảo cầm lấy mang ra phía có đèn để xem và không ngăn được sự thích thú.
Bức tranh vẽ mới phác họa các đường nét nhẹ nhàng nhưng Tảo vẫn thấy ḿnh trong đó với một tư thế thật đẹp mắt. Tảo tự hỏi không biết thật sự là thân h́nh ḿnh đẹp như vậy không, hay là nhờ tài hoa và cái nh́n của Phương. Nhất là gương mặt dù chỉ mới chấm phá vẫn tỏa lên nét yêu kiều làm Tảo đôi khi không dám nhận là ḿnh nữa. H́nh ảnh chân dung của Phương lại hiện ra bên cạnh h́nh Tảo thật là tương phản như thiên đàng và địa ngục.
Tảo c̣n đang ch́m đắm trong hai h́nh ảnh bỗng nhiên có chuông đồng hồ gơ, giật ḿnh nh́n lại đă 10 giờ. Tảo hốt hoảng xếp lại các bức tranh theo đúng vị trí cũ. Nh́n đi nh́n lại xem có dấu vết ǵ không rồi bước ra pḥng khách, viết vài ḍng nhắn Phương tuần sau mới về lại Saigon. Khi Tảo mở cửa ra vô t́nh không biết một cơn gió lùa thổi tờ giấy nhắn tin rơi xuống sàn chui vào gầm tủ. Tảo lái xe về, dọc đường đầu óc vẫn ám ảnh về nét mặt vừa đáng sợ vừa đáng thương của Phương. Đến nhà may là sớm hơn bố mẹ một chốc, vừa đủ th́ giờ năn nỉ chị Tần đừng nói lại. Rồi là cơn ngủ đầy mộng mị, đầy thảng thốt.
Con đường từ Saigon ra Vũng Tàu dù đă được cải thiện rất nhiều nhưng cũng không kham nổi số lượng xe cộ đủ loại. Từ xe hàng, xe khách, xe nhà và mọi loại xe 2,3 bánh khác. Nhất là đoạn đầu xa lộ Saigon-Biên Ḥa từ cầu Phan Thanh Giản đến cầu xa lộ Tân Cảng. Ngă tư Hàng Xanh là một điểm nóng, hàng hàng lớp lớp xe đan chặt vào nhau từ tờ mờ sáng đến khuya không lúc nào ngớt. Trước thập niên 70, qua khỏi cầu Phan Thanh Giản là đă thấy cảnh đồng quê, nhà cửa thưa thớt. Xa một chút có Đào Gia Trang năm giữa thiên nhiên, trên một g̣ đất cao xung quanh có những con lạch nhỏ, khi mùa mưa nước lũ dâng thành những ḍng suối soi ṃn đất đỏ.
Ngày nay hầu như suốt đến Long B́nh, Long Thành nhà cửa, hàng quán mọc ra như nấm. Xe đ̣ dành khách chạy bạt mạng, táp ào vào lề đường níu kéo khách đợi xe. Từng nhóm xe Honda của đám thanh niên dững mỡ cúi rạp người trên tay lái, xả hết tốc lực đua nhau với tiếng xe chát chúa ra từ ống khói đă tháo ống hăm thanh.. Tiếng là xa lộ nhưng dân chúng vẫn thản nhiên băng từ bên này đường sang bên kia. Nhiều khi là các bà buôn gánh bán bưng, vượt qua bề ngang xa lộ giữa ḍng xe với đôi gánh trên vai và thái độ dửng dưng như thách đố tử thần.
Chiếc xe do Tấn, chồng chưa cưới của Ngọc Tần thuê đến đón gia đ́nh Tảo chạy đến Ngă Tư Hàng Xanh th́ kẹt lại cả hơn nửa giờ; có lẽ đang sửa đường hay có tai nạn phía trước. Máy xe cũ không chịu nổi t́nh trạng nổ máy đứng yên tại chỗ nên cạn nước làm nguội máy rồi bốc khói trắng mù mịt. Bác tài dậm chân than trời:
- Xe cháy máy rồi bà con ơi. Hết chạy nổi, thôi bà con xuống kiếm xe khác đi.
Thế là cả nhà lếch thếch mang hành lư đi t́m xe khác. Dưới cái nắng đổ lửa của Saigon và kẹt xe cứng đến hàng cây số th́ t́m được ra một xe khác đi đúng nơi và c̣n trống 5,6 chỗ thật là điều khó nhọc. Sau nửa giờ Tấn thấy vợ ḿnh và mọi người đă kiệt sức v́ nắng và khói xe, nhất là của những chiếc xe vận tải chạy bằng diesel xịt khói đen trời, và thấy bên kia đường hướng vào Saigon xe cộ đi trôi chảy hơn nên đề nghị:
- Thôi ḿnh về lại Saigon, ra bến Bạch Đằng đi tàu cánh ngầm đi. Có đắt thật đấy nhưng thoải mái hơn nhiều.
Mọi người mang túi xách cố len lỏi qua rừng xe chật như nêm, dân lái xe không những không nhường chỗ, nhiều người c̣n cố lấn lên bít luôn cả những khoảng cách với xe trước chỉ vừa đủ một người lách qua. Trong thế giới giao thông ở Saigon, một tấc đường lấn được là như cả một chiến thắng. Không hề có chuyện nhường nhau mà chỉ nhịn v́ xe nó lớn hơn hay kẻ kia liều mạng hơn thôi. Người nào lái xe hơi mà lịch sự dừng lại cho một người phụ nữ qua đường th́ lập tức nhận được những ánh nh́n khó chịu hay những câu chửi tục tằn, và đương nhiên là các xe phía sau sẽ qua mặt chiếc xe đang ngừng lại ngay. Trong trường hợp này nếu ngưỡi được nhường dám băng qua mà không coi chừng th́ sẽ bị các xe khác vượt lên xơi tái lập tức v́ chiếc xe dừng lại che mất. Một người bán hàng với đôi thúng trên chiếc đ̣n gánh từng tiết lộ bí quyết qua đường của họ là … cứ nhắm mắt mà qua, họ phải tránh ḿnh thôi, tránh chứ không phải nhường, tránh v́ sợ lôi thôi với công an khi có tai nạn. Điều quan trọng nhất là đừng đứng lại hay lùi về v́ dân lái xe hay lạng ṿng sau lưng người qua đường.
Gia đ́nh Tảo đến được bến Bạch Đằng vừa kịp giờ lên tàu. Giá vé hơi nặng so với ngươi dân thường là 5USD một lần so với 2$ tiền xe đ̣. Chiếc tàu gia tốc này là do sáng kiến làm ăn của một nhóm sinh viên VN du học tại Liên Xô, thấy các con tàu khách trên sông Volga đưa người từ thành phố này qua thành phố khác. Khi chạy trên sông tàu được nâng lên chỉ chạm mặt nước ở hai cánh như loại Katamaran nên có tốc độ khá nhanh. Khi tàu chạy chậm hay đậu lại th́ cả thân tàu hạ xuống không thấy hai cánh nên dân Saigon gọi là tàu cánh ngầm.
Tàu dời bến Bạch Đằng theo sông Saigon ra biển, 9/10 hành tŕnh là trên sông, qua những vùng dừa nước mênh mông, nhưng đă thấy lác đác các biệt thự ven sông của các quan hay dân làm ăn. Họ có tiền nên mua đất ven sông xây nhà với tin hành lang là tương lại Saigon sẽ c̣n mở rộng và những khu đất khỉ ho c̣ gáy xưa và nay sẽ thành núi của. Tốc độ của tàu rất nhanh, các bụi dừa nước hai bên bờ vun vút ngược qua, mũi tàu xé những bè lục b́nh trôi lều bều trên sông, sóng đánh mạnh làm đám bè rạt ra hai bên. Gió sông lồng lộng làm dịu đi cái nóng. Trên tàu đa số là dân làm ăn và Việt Kiều đi chơi Vũng Tàu. Khoảng 1 tiếng tàu ra đến cửa sông, hai bên bờ bắt đầu tỏa rộng ra và rồi là biển. Con tàu bỏ lại sau lưng màu xanh đồng ruộng, dừa nước và màu nước sông đục vàng tiến vào vùng biển dần dần xanh biếc. Hôm nay biển lặng như b́nh thường v́ biển động th́ tàu cánh ngầm không ra khơi. Thêm 15 phút nữa là tàu cập bến Vũng Tàu. Quang cảnh cũng nhộn nhịp không kém bến Bạch Đằng mấy, cũng hàng quán mời chào, cũng từng dàn xe ôm đợi khách.
Cả nhà lên bến, Tấn chạy đi gọi một chiếc xe Lam đưa mọi người về nhà. Xe chạy qua nhiều thắng cảnh của Vũng Tàu và Tấn đóng vai hướng dẫn viên du lịch, chỉ cho gia đ́nh Tảo xem Thích Ca Phật Đài, Tượng Chúa Jesus trên mỏm núi, đài Thiên Văn và dinh thự mới của Hội Đông Nhân Dân v.v. Băi sau được tu sửa rất mới, con đường trải nhựa có dải dất trồng cây ở giữa ngăn hai chiều xe chạy riêng biệt, mỗi chiều có thể chạy được ba hàng xe.
Nhà Tấn có vườn rộng, đang mùa Na, các cây Na lùn chỉ khoảng bằng đầu người nhưng rất sai quả, oằn trên cành. Nhà Tấn chỉ c̣n hai mẹ con nên chị Tần dự định sau đám cưới sẽ dọn về đây ở tránh Saigon khói bụi. Tần đă theo Tấn về thăm mẹ chồng mấy lần nên đă thuộc đương đi nước bước, lo vào sau bếp nấu cơm chiều trong khi Tấn mang hành lư và và dọn pḥng cho gia đ́nh Tảo. Tuy là đă có đính hôn nhưng Tần vẫn giữ ư ngủ chung pḥng với Tảo, c̣n bố mẹ ở một pḥng.
Cơm nước xong Tấn rủ hai chị em đi bộ ra biển dạo chơi. Ba người đi chung một lát th́ Tảo bất giác chậm bước để hai người yêu nhau đi chung, tay trong tay. Chân in dấu lên mặt cát phẳng ĺ, để rồi cơn sóng lên bờ lại xóa đi. Hai người thỉnh thoảng ngoái lại vẫy tay gọi Tảo nhưng Tảo chỉ lắc đầu khoát tay ra hiệu cho hai người cứ tự nhiên. Cảnh hoàng hôn trên biển thật đúng với lời thơ mà Tảo từng đọc
Biển hoàng hôn
Hải triều rút chậm ra khơi
Dă tràng c̣n mộng đổi đời hay không?
Gió lay từng ngọn cỏ bồng
Hải âu đảo cánh mấy ṿng thênh thang
Biển êm,
lấp lánh ánh vàng
Buổi chiều về ngủ sau hàng phi lao
Phận người nhỏ bé làm sao
Dấu chân để lại chốn nào?
.... đă quên.

Nắng hoàng hôn nhạt dần, nhạt dần cho đến khi tắt hẳn và rồi là biển đêm êm dịu với tiếng sóng vỗ nhịp nhàng, như điệu ru đời. Khung trời đêm phía có trăng th́ bàng bạc ảo huyền, phía không trăng đen thăm thẳm, lác đác sao, thỉnh thoảng lại có một ánh sao băng về cuối chân trời. Gương mặt Phương hiện về làm đầu óc Tảo bất yên. Nửa yêu thương nửa lo sợ một điều ǵ không rơ. Tảo chợt mơ hồ rằng mối t́nh của ḿnh và Phương không biết có trọn vẹn không. “Anh có điều ǵ mà u uất quá vậy Phương của em, Có biết em đang nghĩ về anh, về ḿnh không. Có đọc thư em nhắn chưa?”
Bất giác Tảo khẽ đọc tiếp một bài thơ khác về biển mà Tảo vẫn ưa thích:
Biển đêm
Biển đêm ru nhẹ lời ca
Rạt rào ngọn sóng vỗ qua đá ghềnh
T́nh yêu của biển mông mênh
Như t́nh anh đó chỉ dành cho em
Sóng đùa nghịch gót chân mềm
Dă tràng xe cát từng viên no tṛn
Ánh trăng bàng bạc đầu non
Một ngày qua hết vẫn c̣n mộng mơ
Bọt bèo thôi cũng phai mờ
Dấu chim gi đá có chờ được đâu
Biển đêm đen thẳm một màu
Bóng con thuyền cá bên cầu tịch liêu
Trăng vàng nghiêng ánh xiêu xiêu
Cát vàng yên ngủ trong điều trầm ngâm.

Lại một ngày qua trong băn khoăn bất tịnh.

Vùng Tối
Phần 15

Một tuần ở tại Vũng Tàu là một tuần lễ kéo dài vô tận đối với Hương Tảo. Nhà có đi đâu hay làm ǵ Tảo cũng chẳng quan tâm, chỉ có mặt hai bữa cơm cho nhà khỏi hỏi đến, c̣n phần lớn thời gian là nàng ra ngoài biển ngồi ngắm mặt nước mênh mông với bao băn khoăn phiền muộn v́ không cách ǵ liên lạc được với Phương. Phương t́nh t́nh lập dị nên không gắn điện thoại cố định mà cũng chẳng có điện thoại cầm tay như một số người thời thượng bấy giờ. Cái điện thoại di động coi như biểu tượng của sự quan trọng cho cá nhân ḿnh, đi đâu cũng muốn cho mọi người thấy. Ngồi trong quán ăn, chẳng có chuyện ǵ quan trọng cũng mang ra gọi và nói thật to rất là ngoạn mục. Một số c̣n mang đt cầm tay giả từ Hồng Kông, giống hệt như thật chỉ có điều không hoạt động được v́ không có SIM card. Loại điện thoại này đúng ra cũng là đồ thật nhưng đă bị thải ra. Chính các tay ĐT giả lại làm tṛ gọi đi từ nơi công cộng hay để chuông tự động reo như có người gọi rồi móc ra nói chuyện một ḿnh, tha hồ mà huyên hoang như:
- A lô ai đó ạ,... ồ chào Đại Tá,.... không ngờ Đại Tá gọi nhanh thế.... Việc đó xong ngay mà, Đại Tá cứ yên tâm... Trúng món này là 200 cây như không.
hay là:
- Tư đó hả, nói bà chủ chiều nay đi chơi lấy cái Camry đi thôi nghen... cái Mercedes phải để nhà tối nay đi đón ông Lănh Sự đi Rex đó.
Thôi th́ đủ tṛ ngoạn mục giữa công chúng. Các em bia ôm ngồi cạnh cứ ngẩn ṭ te ra mà nghe. Nhưng nến em nào đ̣i mượn máy gọi th́ anh chàng bèn giả bộ móc phôn ra nghe thử rồi lắc đầu :
- Không có phủ sóng em ơi, chắc mai anh bỏ VinaMobile quá , nghe nói VinaPhone phục vụ tốt hơn. Em cảm phiền nghen.
Lâu th́ lâu nhưng cuối cùng th́ một tuần cũng phải qua. Hai bên gia đ́nh đă định ngày lành tháng tốt có chị Tần vu quy vào khoảng 3 tháng nữa. Chiếc xe đ̣ về Sàigon thả gia đ́nh Tảo xuống góc đường gần nhà vào buổi trưa. Cả nhà ai cũng mệt v́ đi xa nên ăn trái cây qua loa rồi đi ngủ cả. Tảo lấy xe chạy đến nhà Phương, ghé mắt qua cổng sắt thấy xe Phương dựng trong sân mừng rỡ vô cùng. Cả tuần nay không gặp nhau, niềm mong nhớ đă thành sự khát khao bờ môi ánh mắt. Tảo bấm chuông dứng đợi cả 10 phút vẫn không thấy Phương ra, bèn tự động mở cổng, mở cửa vào nhà. Quang cảnh trong pḥng khách thật là bừa bộn và trong nhà vắng lặng lạ lùng.
- Anh ơi, Tảo đây, em đây!
vẫn im ĺm không tiếng Phương đáp lại.
- Anh ơi anh, Tảo đây này anh!
Trong ḷng Tảo nỗi lên một sự bất an, thấy cửa pḥng ngủ mở hé, nàng đẩy vào, bật lên một tiếng kêu khi thấy Phương nằm sóng soài trên sàn. Tảo bất giác lùi lại một bước nhưng bớt sợ v́ thấy Phương có cử động nhẹ và mùi hôi nồng nặc của băi nôn. Đến gần Tảo thấy quần áo mặt mũi Phương bê bết chất nhờn nôn tháo, dính ra cả sàn nhà. Lại gần chút nữa thấy đúng là Phương say rượu nên bớt lo hơn, nh́n mặt mũi Phương bê bết chất bẩn mà ái ngại lắc đầu. Tảo kéo màn, mở toang cửa sổ cho ánh nắng và không khí tràn vào rồi đi lấy chậu lấy khăn dọn dẹp băi nôn trên sàn nhà để lấy chỗ lại gần Phương. Vừa đặt cáI khăn ấm lên trán Phương th́ nghe ọe một tiếng, cái chậu nhựa vừa kịp đưa vào miệng Phương là Phương nôn lấy nôn để Nhưng chỉ ra những chất nước nhờn chứ thức ăn chắc đă nôn ra trước đó cả rồi.
Tảo cởi áo Phương ra rồi lấy khăn lau cho sạch người Phương. Khó nhọc lắm mới d́u Phương lên giường đắp chăn mà Phương vẫn say như chết, không ư thức được cả sự có mặt của Tảo. Trong khi Tảo tiếp tục thu dọn và đặt nồi cháo đậu xanh thỉnh thoảng Phương vật vă trên giường, ú ớ gọi tên Tảo làm Tảo vừa cảm động vừa thương hại khi nh́n thấy vẻ mặt Phương giống như trong bức tranh hôm nọ.
Sự ṭ ṃ đốc thúc Tảo ra pḥng vẽ xem có ǵ lạ không th́ thấy bức tranh chân dung của Phương đă bị rạch nát, khung gỗ căng vải bị đập găy làm Tảo run sợ trước sự bộc phát những cơn cuồng của Phương, không biết tranh vẽ Tảo ở đâu, có cùng số phận không. Ánh mắt Tảo quét ngang pḥng t́m kiếm và thấy bên vách tường bức tranh của ḿnh mà không ngăn được tiếng kêu ngạc nhiên.
Từ những phác họa phôi thai của lần trước bức tranh giờ đây đă hoàn tất phát ra một vẻ đẹp lạ thường. Tảo không biết về nghệ thuật hội họa cũng không phải v́ chính ḿnh là người trong tranh nên thấy đẹp mà thật sự bị thu hút bởi bức tranh. Chắc cả tuần nay Phương đă vẽ nàng theo kư ức. Điều làm cho Tảo băn khoăn là Phương vẽ ḿnh buồn quá, có lẽ mới ngồi làm mẫu nên Tảo hay nghĩ ngợi e dè nhưng nét mặt ngườI con gái trong tranh lại mang niềm thương hận khó tả. Tảo rùng ḿnh xua đuổi ư tưởng là người trong tranh sẽ chịu nhiều đau khổ trong cuộc sống.
Chợt có tiếng động phía sau lưng, Tảo quay lại để thấy Phương lảo đảo bước ra, tựa vào khung cửa nh́n nàng, vẻ mặt vừa mừng vừa giân. Tảo đỡ lấy Phương, d́u ngồi vào ghế salon:
- Anh dậy rồi hở ? có mệt lắm không ? Để em pha nước chanh cho giải rượu nhé.
Phương nh́n nàng không nói làm Tảo băn khoăn:
- Anh lại uống nhiều quá, lỡ trúng gió khi say th́ tội cho em.
- Cả tuần nay em và nhà đi đâu? Anh đến t́m em mỗi ngày không có, muốn điên lên được.
- Em và nhà đi Vũng Tàu, em có đến đây báo cho anh biết trước khi đi, anh không đọc giấy em nhắn hay sao ?
- Anh có thấy tờ giấy nào đâu.
- Lạ thật, em để ngay trên bàn pḥng khách mà. Anh hốc hác quá đi thôi; em đi mà cũng nóng ḷng về với anh lắm.
- Không lẽ chuột tha mất tờ giấy của em, nhưng em nói vậy th́ anh tin em. Tảo biết không, nguyên một tuần anh chẳng làm ǵ được ngoài chuyện thương nhớ em...
- Và vẽ tiếp để hoàn tất bức tranh của em phải không ? Nó chắc là đă xong rồi anh nhỉ.
- Ừ năm ngày và năm đêm thương nhớ dồn vào bức tranh của em. Luôn luôn h́nh ảnh em ngập tràn tâm tưởng anh, thôi thúc anh để tràn ra ngọn bút.
- Anh vẽ đẹp quá, cám ơn anh. Chờ em tí nhé, em lấy nước chanh cho anh uống.
Tảo vào bên trong pha nước trong khi Phương ngồi bóp đầu v́ men say vẫn c̣n làm tâm trí mù khơi. Ly nước chanh Tảo đưa đến, Phương khó nhọc lắm mới uống hết trong sự dỗ dành của Tảo.
- Anh này, sao anh lại hủy hoại chân dung của anh như thế ? Người ta nói vậy là vận xấu lắm đó.
- Anh không biết nữa, có lẽ lúc đó anh ghê sợ hay chán ngán ḿnh đến cực điểm.
- Em sợ có lúc anh cũng hủy diệt bức tranh vẽ em.
Phương nh́n vào mắt Tảo như ăn mày niềm tin của Tảo
- Không bao giờ em ạ, anh sẽ giữ nó trọn đời, trân quư như bức tranh Bích Câu.
- Thế anh không cho em à ? - Tảo mỉm cười trêu Phương - nói thế chứ em chẳng dám mang về nhà đâu. Anh hứa với em là không bao giờ phá hủy hay đem bán hoặc cho người khác nhé.
- Anh hứa với em, xin em tin anh.
- Bây giờ anh ăn tí cháo đậu xanh không thôi nôn nhiều xót ruột lắm. Từ rày anh đừng uống nhiều nhé.
- Em về th́ anh khỏe lại rồi, không có em anh buồn anh khổ quá nên mới say cho quên đi thôi.
Tṛ chuyện thêm một lát, Tảo ra về; Qua sự chăm sóc cho người yêu vừa rồi rất tự nhiên như theo bản năng làm vợ làm mẹ của người phụ nữ, Tảo bỗng cảm thấy ḿnh trưởng thành ra hẳn, không c̣n là cô bé học tṛ nhỏ nhắn, khép nép khi học hát học đàn với Phương nữa.

Phần 16

Hoàng đến Berlin trong những ngày sôi động, hừng hực khí thế đấu tranh của nhân dân Đông Đức đ̣i tự do dân chủ dẫn đến việc phá bỏ bức tường. Một mặt là các cuộc biểu t́nh tuần hành rộng lớn và yêu cầu tự do đi lại của hàng chục ngàn người mỗi Thứ Tư với khẩu hiệu "Chúng tôi là nhân dân; Nhân dân là chúng tôi" (Wir sind das Volk) trong Đông Đức trước kia, về mặt khác là việc "bỏ trốn" (Republikflucht) liên tục của một số lớn người dân từ Đông Đức sang Tây Đức đi ṿng qua nước ngoài như Hungary, Tiệp Khắc từ đầu tháng 11 hoặc qua các đại sứ quán Đức tại các thủ đô của các quốc gia ở Đông Âu (trong đó là các đại sứ quán tại Praha và Warszawa).
(Trich wikipedia)
Sau khi bản dự thảo cho Luật đi lại mới (Reisegesetz) được công bố vào ngày 6 tháng 11 vấp phải phản đối cực lực và lănh đạo Tiệp Khắc bằng con đường ngoại giao ngày càng phản đối mạnh mẽ hơn việc công dân Đông Đức bỏ đi thông qua đất nước Tiệp Khắc, Bộ chính trị của Đảng Xă hội Chủ nghĩa Thống nhất Đức quyết định thay đạo luật mới bằng một quy định về việc ra nước ngoài. Một bản dự thảo cho quyết định này, có thêm phần về việc xuất ngoại để thăm viếng, được Bộ chính trị xác nhận và chuyển tiếp đến Hội đồng Bộ trưởng. Tại đấy, theo như dự tính th́ bản dự thảo tŕnh Hội đồng Bộ trưởng cần được hoàn thành và thông qua ngay trong ngày để có thể được công bố bắt đầu từ lúc 4 giờ ngày hôm sau thông qua hăng thông tấn xă nhà nước ADN. Thế nhưng trong quy tŕnh thông qua đă có ư kiến phản đối từ Bộ Tư pháp. Song song với việc này, bản dự thảo tŕnh Hội đồng Bộ trưởng được đưa ra bàn thảo vào buổi chiều ngày hôm đó trong Ủy ban Trung ương Đảng và được sửa đổi nhỏ. Phiên bản này của dự thảo được Egon Krenz trao cho thành viên của Bộ Chính trị Günter Schabowski, người vắng mặt trong các cuộc họp trước đó của Bộ chính trị và Ủy ban Trung ương Đảng, trước khi Schabowski tổ chức họp báo về kết quả của lần họp Ủy ban Trung ương Đảng[4][5].
Cuộc họp báo với Günter Schabowski trong Sở Báo chí/Trung tâm Báo chí Quốc tế trên đường Mohren (Mohrenstraße) số 38 tại Đông Berlin (hiện nay là một phần của Bộ Tư pháp Liên bang) được truyền h́nh trực tiếp và được nhiều người theo dơi, và chính là ng̣i nổ mở cửa bức tường. Vào cuối cuộc họp báo vào lúc 18 giờ 57, gần như là việc phụ, Schabowski đọc từ tờ giấy được đưa cho ông bản dự thảo dành cho Hội đồng Bộ trưởng:
"Có thể làm đơn xin du lịch cá nhân ra nước ngoài mà không cần có điều kiện như lư do xuất ngoại hay quan hệ họ hàng. Giấy phép sẽ được cấp trong thời hạn ngắn. Các ban pḥng có thẩm quyền về hộ chiếu và khai báo cư trú của các cơ quan Công an Nhân dân cấp huyện trong nước Đông Đức có thể nhanh chóng cấp giấy thông hành ra nước ngoài thường xuyên theo như chỉ thị. Có thể liên tục ra nước ngoài tại tất cả các cửa khẩu biên giới giữa nước Đông Đức và Tây Đức."
"Khi nào? Ngay lập tức?"
Một nhà báo, Peter Brinkmann phóng viên thường trực của báo Bild tại Đông Đức, hỏi.
Schabowski (lục lọi trong chồng giấy tờ của ông):
"Theo như tôi biết – th́ ngay lập tức, không chậm trễ".
(Trích dẫn theo Hans-Hermann Hertle, Katrin Elsner trong quyển "Mein 9. November", Nhà xuất bản Nicolai, Berlin,1999)
Dựa trên thông tin từ các đài truyền thanh và truyền h́nh của Tây Đức và Tây Berlin dưới tựa đề được diễn giải một cách sai lầm là "Bức tường đă mở!" hằng ngàn người dân Đông Berlin đă kéo đến các cửa khẩu và yêu cầu mở cổng. Vào thời điểm này, không những lực lượng biên pḥng mà ngay cả các đơn vị kiểm tra hộ chiếu chịu trách nhiệm về thủ tục thuộc Bộ An ninh Quốc gia cũng hoàn toàn không được thông báo ǵ về vấn đề này. Dưới áp lực của số đông quần chúng, ngay sau 23 giờ, cửa khẩu biên giới tại đường Bornholm (Bornholmer Straße) ở Berlin được mở đầu tiên mà không có lệnh hay chỉ đạo cụ thể, sau đấy là các cửa khẩu khác trong thành phố Berlin cũng như tại biên giới nội địa Đức. Ngay tối khuya đó, nhiều người đă theo dơi việc mở các cửa khẩu biên giới qua truyền h́nh và một phần đă bắt đầu ra đi. "Cơn băo" bắt đầu vào sáng ngày hôm sau, ngày 10 tháng 11 năm 1989, v́ rất nhiều người vẫn c̣n đang ngủ khi biên giới được mở vào giữa đêm khuya. Ngày 22 tháng 12 năm 1989, toàn bộ những cổng ngăn cách giữa bức tường được chính thức mở cửa.
Công dân Đông Đức đă được người dân Tây Berlin đón chào nồng nhiệt. Phần lớn các quán bia gần bức tường tự phát cho uống bia không phải trả tiền và trên đại lộ Kurfürstendamm là hằng đoàn ô tô bóp c̣i diễn hành, những người hoàn toàn xa lạ ôm choàng lấy nhau. Khi có thông tin về việc bức tường được mở cửa, Quốc hội Liên bang đă tạm ngừng phiên họp về ngân sách quốc gia và các nghị sĩ đă tự phát hát quốc ca. Mỗi người dân Đông Đức được chính phủ CHLB Đức tặng 100 DM khi qua cổng (lúc đó trị giá trên thị trường chợ đen là 1000 tiền Đông Đức, gần bằng 1 tháng lương trung b́nh), gọi là "tiền chào mừng".
(Hết Trich wikipedia)
Hoàng cũng cùng đoàn người dân Tây Bá Linh tràn đến "Bức Tường Ô Nhục" để đập nó, một phần để họ bày tỏ niềm căm phẩn với bức tường đă chia cắt quốc gia và dân tộc Đức và đă làm chết mấy trăm người Đông Bá Linh vượt tường trốn sang Tây Bá Linh, một phần Ḥang cũng mong mỏi đất nước ḿnh cũng được thoát khỏi gông cùm Cộng Sản như thế . Mảnh tường Hoàng nhặt được chỉ bằng ¼ bàn tay v́ Ḥang không có dụng cụ nên chỉ leo lên mặt tường mà reo ḥ và gỡ mảnh beton từ chỗ đập của người khác, kỷ vật đó nhỏ nhoi nhưng mang nhiề ư nghĩa vẫn theo chân Hoàng cho đến ngày hôm nay.
Trạm kiểm soát lừng danh Check Point Charlie hôm ấy tràn ngập người qua lại, Hoàng bất giác cũng bước qua địa phận Đông Bá Linh v́ không c̣n anh lính Đông Đức nào hỏi giấy tờ cả . Chuyện này khi trước là cả một vấn đề, du khách từ Tây Bá Linh trước kia phải xin Visa và phải đổi lấy tiền Mark của Đông Đức theo hối xuất cắt cổ cho mỗi ngày ở Đông Bá Linh. Đoàn người lũ lượt tiến về hướng Tây ngược chiều với Hoàng nhưng trong nềm vui mừng thoát ách Cộng Sản không ai để ư đến anh chàng này cả. Chợt một cô gái đâm sầm vào người Hoàng và ngă xuống mặt đường Hoàng vội vă nâng cô ta lên để thấy một gương mặt khả ái tuyệt vời nhưng hốt hoảng vô biên. Hoàng nghĩ là cô ta sợ hăi v́ đụng ḿnh nên trấn an "Are you okay?" Hoàng nói tiếng Anh v́ chàng không biết cô ta người ǵ măc dù có nét Á Châu và chàng không nói được tiếng Đức trừ vài chữ như "Danke" (Cám ơn) "Bitte" (Xin vui ḷng) hay "Entschuldigung" (Xin lỗi).
Thiếu nữ nh́n Hoàng h́nh như nhận ra Ḥang là người Việt nên lắp bắp "Ông có phải là người Việt không?"
Hoàng vi vẻ trả lời: "Vâng tôi là người Việt như cô, Cô có làm sao không?"
Cô gái nói trong hoảng sợ "Xin ông cứu tôi với!"
-"Chuyện ǵ vậy cô?"
-"Cho em mượn áo ông một chốc".
Bây giờ Hoàng mới nhận thấy cô gái ăn mặc đẹp nhưng mong manh không có áo khoác ấm dù tiết tháng mười một trên miền Đông Bắc đă lạnh lẽo lắm rồi. Hoàng vội vàng cởi áo pardessus ra khoác lên người cô gái .
_ "Chết chửa, sao cô ra ngoài đường mà mong manh thế, cảm lạnh mất"
Cô gái lén nh́n về sau lưng ḿnh rồi chợt dúi mặt vào vai Hoàng cùng lúc kéo cổ áo lên che mặt;
- "Xin ông ôm em đi, đi ... anh!"
Hoàng vừa ngơ ngác vừa bàng ḥang không tin vào tai ḿnh
- "ôm em đi, đi anh!"
Hoàng ôm thiếu nữ vào đôi tay mạnh mẽ, vừ lúc đó có 3 người có vẻ như người Việt Nam mặt mũi cô hồn rảo bước đi ngang, ngó nh́n Ḥang và thiếu nữ đang ôm nhau với ánh mắt ḍ xét nhưng cho là một cặp t́nh nhân đang nồng nàn bên nhau nên tiếp tục đi, một tên trong bọn chửi thề
- "D.M. Con nhỏ mới đây mà đi đâu mất rồi"
tên khác tiếp lời
- "Nó không biết tiếng Đức, không có áo ngoài chắc không đi xa được đâu".
Thiếu nữ đợi cho 3 tên đi khuất mới rời khỏi vai Hoàng ma` run lập cập, không hiểu v́ lạnh hay v́ sợ hay v́ cả hai, cô nói
- "xin .. lỗi đă .. làm phiền .. anh, cho em gửi lại áo và cám ơn anh."
- "Ấy chết, trời gần không độ lại có gió, cô phải mặc cho ấm chứ, tôi c̣n áo veston mà . Cô ở đâu để tôi gọi xe đưa cô về"
- "Em không có nhà và không thể về chỗ đang tạm trú được."
- "Chuyện ǵ thế cô, có phải v́ bọn người lúc năy không?"
- "Vậng họ là nhân viên Đại Sứ Quán đang t́m bắt em về đó."
Hoàng trả lời:
- Thật vậy sao? Thế th́ ḿnh phải đi nhanh lên kẻo bọn chúng quay lại .
Hoàng ngoắc một Taxi nói chạy về khách sạn o*? West Berlin nhưng người tài xế lắc dầu nói không qua bien giới được, sau khi Hoàng đưa tờ $50 dollar ra và nói "There is no prohibition to go to West Berlin anymore" th́ anh chàng đáp:
- I'll take you to Check Point Charlie, then you can walk over to the West.
- OK, go ahead!
Trên xe cô gái đă thấy yên ḷng nhưng vẫn run lập cập v́ lạnh, ngồi thu ḿnh trong cái áo của Hoàng, thỉnh thoảng lại nh́n ra ngoài. Chàng nh́n cô gái ái ngại:
- Tôi tên Hoàng, c̣n cô?
- Em tên Lệ Khanh
- Cô làm ǵ mà ṭa đại sứ muốn bắt cô?
- Em trong đoàn văn công sang Đông Đức tŕnh diễn, em lợi dụng lúc họ sơ hở trốn ra định sang Tây Bá Linh xin tỵ nạn nhưng không biết đường rồi họ phát giác nên đuổi theo, may nhờ gặp anh che chở cho.
- Th́ ra cô mượn áo tôi để họ đừng nh́n ra phải không?
- Vâng, lúc năy em đường đột quá, xin lỗi anh.
- Ồ có ǵ đâu mà cô cứ xin lỗi măi
Hoàng nghĩ thầm "người đâu gặp gỡ làm chi?" nhưng không nói ra.
đến trạm kiểm Check Point Charlie th́ xe ngừng lại, người tài xế nói:
- I have to let you off here else I'll get into trouble with the Vopo" (chú thích Vopo=Volkspolizei, Công An Nhân Dân Đông Đức)
Hoàng không hiểu nên hỏi lại:
- What do you mean with "Vopo"
- Vopo, polizei, police
- OK, I understand.
Hoàng mở cửa xe, bước xuống, ṿng qua bên kia mở cửa đưa tay cho Lệ Khanh vịn mà ra khỏi xe trong lúc anh chàng tài xế vẫn thản nhiên ngồi bên tay lái mà chờ cho hai người xuống xe, khác hẳn thái độ lịch sự của taxi Tây Phương .
Hai người tiến về phía trạm kiểm soát nhưng Lệ Khanh ngần ngừ:
- Em không có một chút giấy tờ nào, Đại Sứ Quán giữ tất cả passports của mọi người trong đoàn. Bây giờ làm sao anh?
- Anh cũng không biết nữa, hay ḿnh cứ làm liều v́ lính Đông Đức không c̣n đứng gác và phía Tây Bá Linh lính Mỹ có vẽ cũng dễ dăi, có ǵ ḿnh nói là quên passport.
- Hay ḿnh đóng là vợ chồng nếu anh không ngại .
Hoàng nghĩ "Cô này chắc tuyệt vọng với chế độ Bắc Việt lắm nên bằng mọi cách để trốn đi"
- Được rồi ḿnh sẽ tuỳ cơ ứng biến .
Lệ Khanh nh́n Ḥang âu yếm khoác tay chàng như một người t́nh lâu năm làm Hoàng phân vân không hiểu ḿnh may mắn như thế nào mà có trong tay một thiếu nữ xinh xắn, dễ thương như vậy .
Khi đi ngang người Quân Cảnh (MP) Mỹ Lệ Khanh càng đi sát vào người Hoàng hơn, mắt nh́n say đắm làm Hoàng cũng phải nh́n lại âu yếm cho trọn vẹn vai tṛ . Người MP thấy cảnh tự t́nh này mỉm cười và phất tay cho hai người cùng cả đoàn người Đông Đức tràn qua bước tường ô nhục .
Vừa qua đến lănh thổ Tây Bá Linh bỗng nhiên Lệ Khanh như không c̣n sức đề kháng, bám vào tay Hoàng mà thân h́nh quỵ xuống, gương mặt tái xanh.
Hoàng cố giữ cho nàng đứng thẳng:
- Ḿnh đang ở bên Tây Bá Linh rồi, cô không cần phải sợ nữa .
Lệ Khanh ngẩng đầu yếu ớt:
- Gần hai ngày rồi em chưa ăn ǵ cả, em đói và nhọc lắm.
- Ồ vậy tôi đưa cô đi ăn nhé, cô muốn ăn thức ăn Pháp, Đức hay Ư?
- Cám ơn anh, tùy anh thôi em khong biết thức nào ngon, vă lại chắc bây giờ cái ǵ cũng ngon với em cả. Mấy hôm Đại Sứ Quán cho đoàn văn công chúng em ăn tệ quá, ngày hôm trước lại đi tŕnh diễn đến khuya, về đến Đại Sứ Quán quá giờ ăn nên nhịn luôn.
- Thôi ḿnh đi rồi cô kể chuyện sau nhé
Hoàng giơ tay vẫy một Taxi, bảo đến Kurfuerstendam là nơi trung tâm Tây Bá Linh. Hoàng d́u Lệ Khanh xuống xe, định ghé vào tiệm ăn Pháp bỗng Lệ Khanh giữ tay Hoàng nói:
- Đằng kia có phải là tiệm Mắc Đô Nan không anh?
- Đúng rồi nhưng đó là fast food mà cô
Thấy Lệ Khanh tỏ vẻ không hiểu Hoàng giải thích tiếp
- fast food là thức ăn họ làm nhanh, gọn có thể cầm theo, tôi định đưa cô vào tiệm ăn Tây cho cô thử soupe hành tây chứ McDonald's tôi ăn bên Mỹ chán chê rồi .
Lệ Khanh ngần ngừ
- Thôi anh, em ăn mặc như thế này không tiện vào quán sang trọng; ḿnh vào Mắc Đô Nan đi anh, vă lại ở bên nhà xem phim em vẫn mong có lúc được ăn Mắc Đô Nan để biết văn hoá ẩm thực Mỹ .
Hoàng nh́n lại Lệ Khanh trong chiếc áo bành tô rộng thùng th́nh của ḿnh thấy Lệ Khanh có lư
- Chết chửa, tôi không để ư, thôi ḿnh qua đó ăn đi chứ vào tiệm Tây này nhiều khi phải đợi cả tiếng mới có bàn rồi cả tiếng sau mới có ăn .
Lệ Khanh cười
- Hai tiếng nữa th́ em xỉu trong tiệm mất thôi
Vào McDonald's chỉ 5 phút sau là Hoàng đă bưng ra 1 khay có hai Super combo gồm BigMac sandwich, khoai tây chiên French Fries và nước ngọt
- Ồ cái Wốp Bờ nh́n ngon quá
- không phải Whopper, Whopper là của Burger King
- Em lại nhớ lộn quảng cáo rồi.
Hoàng nh́n Lệ Khanh ngồi ăn ngon lành, thoáng chốc đă gần hết cái BigMac
- Thế ra anh ở bên Mỹ chú không phải ở Tây Đức hở .
- Vâng tôi ở Dallas, tiểu bang Texas, qua đây du lịch và thăm bạn bè .
- Thích quá nhỉ, người trong nước chúng em chỉ mơ đi Mỹ nhưng họ nói đùa với nhau là chúng ḿnh chỉ được đi mưa mà chưa được đi Mỹ đành chờ rùa và ngựa vậy .
- tại sao lại chờ rùa và ngựa ?
Lệ Khanh vừa ăn vừa cười
- Anh không biết chứ trong nước hay nói lái lắm, rùa là Qui, ngựa là Mă, Qui Mă là qua Mỹ. Nói lái để tránh Công An, như Đại Thắng Lợi Bác Hồ lộng kiếng.
Hoàng nhăn mặt
- Thôi cô đừng mang bác Hồ ra
Lệ Khanh cười:
- Đại Thắng Lợi Bác Hồ lộng kiếng là Đợi thắng lại bác Hồ liệng cống đó anh
Hoàng từ lúc gặp Lệ Khanh nhận thấy thiếu nữ này dùng nhiều từ ngữ khác lạ như văn công, Đại Sứ Quán trong khi Hoàng có lẽ dùng Văn nghệ sĩ, Toà Đại Sứ bây giờ lại thêm nói lái nữa làm Hoàng nhớ 1 câu của người bạn, nổi hứng hỏi đùa
- vậy chưa được đi Mỹ cô có biết Có nhiều người Mỹ lai gốc Á hơn người Mă Lai gốc Ư không?
Lệ Khanh đang uống nước vội đặt ly Cola xuống bàn
- Anh làm em suưt tí nữa th́ sặc, không ngờ anh cũng nói lái hay như thế, không những hay mà lại đúng sự thật nữa chứ, em phải ghi xuống không quên mất .
- Không phải của tôi mà của người bạn, à cô kể lại chuyện trốn khỏi đoàn văn nghệ hay khỏi Toà Đại Sứ như thế nào, ḿnh ngồi đây một chốc cho bớt lạnh rôi ḿnh đi t́m cho cô quần áo và đôi ủng mùa đông nữa .
Lệ Khanh xịu mặt, bàn tay che bàn tay dưới bàn dấu nét mờ nhạt của nhẫn cưói ghi trên da ngón tay áp út
- Anh cứ tôi cô như thế em không dám làm phiền anh nữa đâu .
Hoàng lúng túng:
- xin lỗi Khanh, vậy cho anh xưng là anh và gọi Lệ Khanh nhé
- Anh cứ gọi em là Khanh, Lệ Khanh là tên trên sân khấu của em.
- Khanh là diễn viên hở?
- Vâng, em đóng phim, kịch và là nghệ sĩ ưu tú.
Hoànng không nói nhưng nghĩ "Sao lại tự khen ḿnh là nghệ sĩ ưu tú", măi sau này Hoàng mới biết ra "Nghệ Sĩ Ưu Tú" là danh hiệu của nhà nước phong cho, xếp dưới danh hiệu "Nghệ Sĩ Nhân Dân" một bậc
Lệ Khanh không biết ư nghĩ của Hoàng nên tiếp:
- Đoàn văn công của em qua Bá Linh tŕnh diễn cho đồng bào lao động Xă Hội Chủ Nghĩa, nhưng bộ môn kịch nghệ của em th́ đi cả ban không được nên em đi để hát thôi chứ không đóng kịch.
- Ồ Khanh vừa là kịch sĩ vừa là ca sĩ. Nhưng gọi là Văn công nghe nó làm sao ấy, như là lao công.
- Em nghĩ là từ chữ "Công tác văn nghệ" mà ra
- Thế ra là Công tác văn nghệ, anh hiểu rồi, Công tác văn nghệ không gọi là công văn được v́ công văn đă có nghĩa là văn bản công cộng, và cũng không gọi là công nghệ được nên đổi là Văn công, thật là dớ dẩn .
Khanh cười:
- Em không nghĩ ra như thế, chỉ nghe quen tai thôi. Nhưng có nhiều từ mà anh nghe chắc khó chịu lắm như Ngoan cố là dành cho học sinh ngoan ngoăn và cố gắng.
- Chao ơi thế Kontum và Pleiku nếu hợp lại th́ gọi là ǵ?
Khnah buột miệng:
- Chắc là Kon ... (chợt biết Hoàng ghẹo) anh thật ma mănh quá đi.
Hoàng mỉm cười:
- Lâu lắm rồi anh mới nghe lại chữ Ma mănh, em chắc người Hà Nội.
- Vâng em chính người Hà Lội v́ Hà Nội hễ mưa là xắn quần lội suốt
- C̣n em trốn từ nơi tŕnh diễn hay từ Toà Đại Sứ.
- Từ nơi tŕnh diễn, chứ ở Đại Sứ Quán lúc nào cũng có người canh chừng, ngay trong pḥng chúng em thay quần áo cũng có máy quay kiểm soát, làm chúng em thay quần áo phải nhờ nhau chăng vải che người đấy. Cổng sắt cao th́ lúc nào cũng khóa và dĩ nhiên cũng có máy quay phim.
Hôm trước em đi hát, có gặp một người chị họ kể chuyện biến động ở Berlin và chị ấy nói sẽ t́m cách qua Tây đức theo đường Bá Linh, chứ không muốn tiếp túc làm lao động Xă Hội Chủ Nghĩa nữa.
- Lao Động Xă Hội Chủ Nghĩa là ǵ anh không hiểu
- Là người từ Việtnam được đi làm việc tại các nước Xă Hội Chủ Nghĩa đó ạnh. Sau thống nhất th́ đó là con đường duy nhất để đi nước ngoài hợp pháp. Muốn đi c̣n vất vả và tốn kém chạy chọt lắm, vậy mà khối người mong muốn được đi dù sang bên đây làm việc nạng lại c̣n bi bức hiếp bởi chủ và nhân viên Đại Sứ Quán
- Thế em đi th́ gia đ́nh ở Việtnam có hề ǵ không?
- Chắc cũng gặp chế độ khó khăn, nhưng thà như thế mà em ở lại nuớc ngoài kiếm đuợc tiền gửi về nuôi co .. ơ nuôi bà con, gia đ́nh .
- Khanh định làm nghề ǵ để kiếm tiền ?
-Em chưa biết nữa, Việc lao động chân tay th́ hơi khó với em . Nghe anh Bằng Kiều nói th́ có thể em xin hát cho Thuư Nga Paris By Night, anh Bằng Kiều nói thu nhập mỗi lần đi hát Ở một thành phố đến cả 7,8 ngh́n đô.

- Hoàng nghĩ thầm "Dân ca hát kiếm nhiều thế ư?" nhưng tế nhị không nói ra ngại làm mất hy vọng của Lệ Khanh.
- Anh mong Khanh cũng khá như Bằng Kiều .

Hoàng lặng ngắm Lệ Khanh với nét duyên dáng, nhí nhảnh hơi điệu bộ một chút nhưng bụng bảo dạ "Người ta là diễn viên đóng kịch, đóng phim mà".

Lệ Khanh kể tiếp:
- "Hôm qua trong buổi tŕnh diễn, em hát xong vào hậu truờng để chờ lại đến phiên ḿnh chọt thấy 3 người Công An có nhiệm vụ canh chừng chúng em đang lén nh́n các cô thay quần áo nên thả lỏng việc canh gác, em không kịp lấy thêm áo ngoài mà lách ra đường rồi chạy một mạch mà khôn biết là đang ở đâu đến lúc gặp anh. Đúng là ơn trên giúp em cho anh là thiên sứ gíang trần cứu em.
- Anh kông dám là Thiên Sứ đâu, em người Công giáo hở ?
- Vâng, nhà em đạo gốc, tên thánh em là Teresa, c̣n anh đạo ǵ ?
- Tên thánh anh là Marcus hay Mark.

Hoàng từ ngày sang Mỹ lo làm ăn nên vẫn độc thân v́ chưa cảm thấy đă gặp người hợp tính hợp t́nh với ḿnh, ngày trước anh có say mê một người con gái nhưng sau đó cô ta bỏ anh đi theo một Bác Sĩ. Hoàng phải mất một khoảng thời gian để t́m lại quân bằng tâm trí, chàng đă làm một bài thơ về tâm trạng lúc đó của ḿnh

Từ khi nhận lấy phần thua

Từ khi nhận lấy phần thua
Tôi vào chỗ khuất, tranh đua mặc đời
Bồng bềnh tâm khảm triền khơi
Bỗng nghe tiếng gọi à ơi ngọt lừ
Đâu là thật, đâu là hư
Nhớ lần tỉnh mộng đau nhừ xác thân
Đă quên cung cách ân cần
Quên lời nói ngọt quên phần đón đưa
Tôi quen bóng tối dư thừa
Cái ḷng sợ nắng ngăn ngừa bước đi
Thật ra cũng chẳng c̣n ǵ
Để cho hay nhận,
thôi th́
lặng câm.

Hai người nói chuyện rỉ rả một lúc, Hoàng chợt nhớ ra:
- Ấy chết anh phải đưa Khanh đi quần áo mùa đông nữa chứ
Lệ Khanh chần chừ:
- Thú thật với anh em không có tiền trong người, khi đi chính phủ phát cho mỗi người trong đoàn $25 đô la một ngày, nhưng chuyển cho Sứ Quán phát từng ngày. Đó là tiêu chuẩn cao chứ các anh trong Sứ Quán nghe nói cũng chỉ được thế thôi. Vă lại việc ăn uống Sứ Quán trên nguyên tắc lo nên đa phần anh chi em nghệ sĩ để dành tiền mua quà hay mang về cho gia đ́nh. Tiền của em mấy ngày nay gom góp lại để trong ví trong pḥng thay quần áo lúc lén trốn đi không mang theo được. Phải nhờ cậy anh, em ngại quá
- Em đừng ngại khi nào đi hát được 7,8 ngh́n đô la một tối th́ trả lại anh cũng được.
- Thế th́ cho em chịu nhé anh.
- Anh đùa thôi, bây giờ ta đi nha.

Hoàng đưa Lệ Khanh vào KaDeWe viết tắt của Kaufhaus des Westens, Trung tâm Thương mại Tây (Berlin). Tiệm Bách Hóa này có lịch sử gần 100 năm từ năm 1902, có lúc đă là Thương Xá lớn nhất Châu Ậu. Thời Đức Quốc Xă nắm quyền, chính sách dân tộc siêu đẳng (Master Race) và bài trừ dân Do Thái của Adolf Hitler đưa đến việc chủ nhân gốc Do Thái mặc dù đă sinh sống mấy đời trên nước vẫn bị ngược đăi và tịch thu tài sản. Hàng triệu người Do Thái bị đưa vào trại tập trung, bị cưỡng bức lao động và đưa vào ḷ sát sinh, giết bằng hơi độc Zyklon B. Đây là một mối nhục cho nhiều thế hệ người Đức cấp tiến.
KaDeWe đặc biệt có 1 Hành Lang Hàng Hiệu với các thưo8ng hiệu nổi danh nhất thế giới như Bulgari, Burberry, Cartier, Céline, Chanel, Chopard, Dior, Fendi, Gucci, Hermès, Miu Miu, Montblanc, Longchamp, Louis Vuitton, Prada, Rolex, Tiffany & Co., Tod's, Vertu, Wellendorff ,Yves Saint Laurent.

Lệ Khanh vào Thương Xá sang trọng mà ngẩn ngơ như Alice vào Cơi Nhiệm Mầu, lại vào dịp Giáng Sinh nên sự trang hoàng càng tráng lệ với cây thông cao đến 20m
giăng đầy đèn xanh đỏ cùng các quả cầu vàng bạc chiếu lung linh như ngàn sao. Hàng hóa tràn ngập, người mua sắm như thác.
Lê Khanh cứ xuưt xoa

- Ôi sao mà hoành tráng thế anh?
- Em muốn nói là hoàng tráng, huy hoàng tráng lệ phải không?
- Bây giờ trong nước gọi là hoành tráng đó anh.

Hoàng nghĩ "Khanh nói đa phần thay v́ đa số, và hoành tráng thay v́ hoàng tráng, ḿnh lạc lỏng với tiếng Việt trong nước rồi"

- Em cần áo choàng đó, em lựa đi.
- Em thích cái áo lông thú như Lara mặc trong phim Dr. Zivago.
- Bây giờ ở Đức người yêu thú vật phải đối nên các cửa hàng không bán áo lông nữa Khanh ơi. Có lần một cô tài tử bị tạt sơn vào áo lông đó, nên người ta làm áo lông giả thay cho.
- Thôi áo giả ở Đông Đức nhiều người gạ bán cho em rồi mà em không mua.
Cuối cùng Lệ Khanh lựa được một áo Versace.

Đi qua một quầy bán mỹ phẩm, cô bán hàng mời Lệ Khanh lên ghế đế trang điểm và nói với Hoàng:

- Ihre Frau ist wunderschoen, ich wuerde mich freuen, sie noch schoener zu machen.
- Sorry, we don't speak German
- Your wife is very beautiful, I'd be glad to make her more gorgeous. You'll see.
- Thanks!

Lệ Khanh hỏi trong khi cô khuyến măi thoa lên mặt kem làm sạch
- Cô ấy nói ǵ thế anh?
- Cô nói "Vợ ông đẹp tuyệt trần và cô sẽ rất vui làm cho em đẹp hơn"
- Em thích phần đầu hơn
- V́ nói em đẹp hở
- Không phải ...
- Chứ v́ sao?

Hoàng nghĩ "Không lẽ Khanh thích câu Vợ anh đẹp tuyệt trần mà không phải v́ đuợc khen đẹp".

Hoàng bồi hồi nh́n ngắm một dung nhan vốn đă đẹp rạng rỡ, nay dưới bàn tay khéo léo và mỹ phẩm cao cấp càng lúc càng đẹp hơn, gương mặt dược lau sạch bụi cả ngày ngoài đường rồi thoa phấn mịn màng, đôi môi biến đổi nét nhớt nhạt v́ lạnh sang một màu hồng thăm và đôi mắt, lạy Chúa tôi, dôi mắt to lại càng to hơn với shadow màu xanh nhạt và làn mi dài ra với mascara đen nhánh. Đôi mắt nh́n Hoàng long lanh, vừa quyến rũ vừa pha nét cảm phục và biết ơn làm Hoàng xao xuyến, trong người như có ngh́n bươm bướm bay lượn.
Tuy là trang điểm miễn phí nhưng nh́n thấy người đẹp đi với ḿnh bị ngộ nhận là vợ vừa được tăng phần mỹ miều qua bàn tay chuyên nghiệp người đàn ông nào mà chẳng vui và tỏ ra hào phóng . Hoàng cũng không thoái khỏi điều này, đưa tặng cô bán hàng $20.
Lệ Khanh ngắm diện mạo ḿnh trong gương cũng vui thích vô cùng, hai người cám ơn cô bán hàng và tiết tục cuộc mua sắm. Lệ Khanh khoác chiếc áo Versace đẹp nh́n càng duyên dáng khoác tay Hoàng đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Hoàng hơi ngạc nhiên tại sao Lệ Khanh ở Việt nam mà biết chọn toàn thương hiệu đắt tiền nổi tiếng thế giới, có lần Hoàng đề nghị một cái áo không có hiệu nổi tiếng th́ Lệ Khanh chỉ xem lấy lệ để khỏi làm mất ḷng Hoàng, nhưng Hoàng trong cái sung sướng và hănh diện được người đẹp như hoa hậu, người mẩu hay tài tử trông cậy, khoác tay nên chẳng để ư đến giá tiền, cứa đưa thẻ Visa ra mà cà .
Ba tiếng sau hai người rời KaDeWe với một chục túi trên tay Hoàng chưa kể đồ mặc trên người của Lệ Khanh.

Trên Taxi Hoàng hỏi:
- Anh đặt pḥng ớ hotel cho em rồi, ḿnh về nghỉ đi. Hôm này đi cả ngày chắc em mệt lắm.
- Em ở một ḿnh một pḥng hở anh.
- Em đừng sợ, anh đăt pḥng bên cạnh rồi.
- Em có anh bên cạnh nên chả thấy mệt hay sợ, làm anh tốn tiền em không biết lấy ǵ đền bù anh.

Hoàng cũng không nhớ là ḿnh đă trả bao nhiêu tiền cho quầa áo Lệ Khanh nữa . Vao khách sạn hai người vào pḥng riêng có cửa thông nhau. Hoàng vào pḥng mà ngẩn ngơ như người đi lạc c̣n Lệ Khanh tắm xong ra mặc lại từng chiếc áo, cái quần mới mua trước tấm gương cao hai thước.

Hoàng lên giường thao thức măi đến hai giờ sáng mới chợp mắt, bỗng nghe Lệ Khanh gơ cửa thông, Hoành hỏi qua cánh cửa
- Có ǵ vậy Khanh?
- Hoàng ơi em sợ, em sợ .. bóng tối
- Th́ em bật đèn đầu giường
- Bật đèn th́ em lại không ngủ được, Anh cho em sang, em nằm dưới sàn cũng được.

Hoàng mở cửa cho Lệ Khanh vào và nói
- Chết, sao lại để em nằm dưới sàn vậy, em nằm trên giường đi, để anh nằm dưới sàn cho.
Lệ Khanh trải cái chăn nàng mang theo
- Làm phiền anh quá

Mỗi người nằm một nơi nhưng người này lại đắp chăn người kia, mùi da thịt người lạ ngây ngất .

Phạm Doanh

(Chú thích: Nguồn gốc của tên Do Thái

Thông thường th́ tên các nước, các dân tộc ngoại quốc hay được phiên âm na ná ra tiếng Việt như Ba Lê (Paris), Lỗ Ma Ni (Roumanie), Nữu Ước (New York), có khi hơi trệch ra như Tây Ban Nha (España), Thụy Điển (Sweden) nhưng từ Israel mà thành Do Thái th́ đúng là xa một trời một vực.

Có hai cách giải thích nguồn gốc của tên Do Thái:

1) Cách giải thích theo sách vở là “do thái” do tiếng hán việt (tiếng việt phiên âm) của chữ hán 猶太
chữ hán 猶太 lại là tiếng phiên âm của judaea

2) C̣n cách giải thích ngoài luồng là: từ khi các linh mục Tây phương vào VN giảng Ki Tô Giáo (Ki Tô từ Kristo -Christ theo tiếng Portuguese/Spanish-, người Việt lúc đó không đọc được “r” và “s” ở giữa hay cuối chữ, Kristo -> Ki Tô), họ cố gắng học tiếng Việt để giảng đạo và đại đa số giáo dân lúc bấy giờ là người ít học v́ giới nho sĩ không dễ mà bỏ Khổng Phật mà theo đạo mới. Mà người dân Việt ít học không biết phát âm các từ ngoại ngữ.

Khi các linh mục giảng kinh Cựu Ước có đoạn tổ phụ Abraham của dân Israel lập thệ ước với Thiên Chúa là đời đời con cháu dân Israel sinh ra là phải cắt da quy đầu (circumcise).

Giáo dân học tập Thánh Kinh với nhau không uốn lưỡi để phát âm Israel được (điều này thật là dễ với chúng ta nhưng vào thế kỷ 15, 16 th́ khác) nên họ dựa vào tích đó mà gọi dân Israel là dân Tḥ Giái cho gọn.
Khi linh mục nghe được hỏi họ dịch Israel là ǵ th́ giáo dân sợ linh mục giận v́ dùng danh từ dân giả thô tục nên nói tránh đi là Gị Thái. Sau đó linh mục khi giảng v́ đọc tiếng Việt lơ lớ (người Tây Phương phát âm dấu sắc đúng hơn dấu khác) nên đọc thành Gio Thái rồi cho in ra trong Thánh Kinh tiếng Việt, sau nhiều ấn bản Gio Thái trở thành Do Thái.

Hiện nay ở nhiều nơi như Đại Chủng viện Vinh Thanh vẫn gọi dân Israel là người Gio Thái .

Phần 17

Hương Tảo rời nhà Phương với những khúc mắc trong đầu, không để ư nên vượt một đèn vàng; thật ra th́ chuyện vượt đèn vàng là rất b́nh thường ở cái thành phố này, đừng nói là đèn vàng mà ngay cả đèn đỏ rồi mà thiên hạ vẫn tiếp tục qua ngă tư, ngă năm như không cho đến khi bên chiều kia chạy ra quá nửa đường th́ chiều này mói chịu ngừng. Ngừng không phải v́ tôn trọng luật giao thông nhưng chỉ v́ bên kia đă chắn đường. Có trường hợp Việt Kiều về nước lái xe quen luật lệ ngoại quốc dừng xe khi đèn vàng chuyển sang đỏ th́ bị xe gắn máy phía sau đâm vào, vị Việt Kiều này bị người đụng xe ḿnh chửi bới bắt bồi thường nếu không sẽ bị đ̣n. Khoảnh khắc giữa đèn vàng và đèn đỏ là khoảnh khắc vô pháp luật, mọi người tham dự giao thông ở Việt Nam đều biết rơ điều này nên dù đan vào nhau mà vào ngă tư theo quy luật bất thành văn là "Nó lấn th́ ḿnh nhường, nó nhường th́ ḿnh lấn". V́ vậy mà ít tai nạn xảy ra trên ngă tư chật cứng hơn là trên đường phố rộng răi

Chợt một tiếng c̣i ré lên rồi một tên áo vàng đội mũ CSGT, Cảnh Sát Giao Thông mà dân chúng rất ghét nên gọi là "Ḅ Vàng" hay "Chó Vàng", lao ra giữa đường giơ dùi cui bắt Hương Tảo lái vào lề đường. Hương Tảo ngơ ngác khi thấy chỉ ḿnh bị thổi bắt trong khi đến cả chục xe khác qua ngă tư an nhiên tự tại. Hương Tảo không dám chạy luôn v́ đă có trường hợp xe bị thổi c̣i mà chạy luôn đă bị 1 tên CSGT bay đạp vào người lái xe làm cả người lần xe ngă lăn quay, nhưng sau đó chính quyền chối nói người CSGT đó chỉ giơ chân c̣n do người lái xe đụng vào, như có người đă đập mặt vào dùi cui của CSGT nên bầm mặt chứ CSGT không hề đánh người.

Tên CSGT bắt Huơng Tảo xuống xe đ̣i xem giấy tờ, rồi lại đ̣i Tảo đưa ch́a khóa xe, Tảo biết rằng nếu đưa ch́a khóa xe th́ rất khó lấy lại mà phải trả rất đắt nên không chịu. Tên CS nhất định giữ giấy tờ của Hương Tảo mặc dù nàng nhỏ nhẹ phân trần là ḿnh chỉ vượt đèn vàng chung với mấy chục xe khác.
Hương Tảo biết là ḿnh bị lột tiền nhưng nàng chỉ có 100.000 đồng (khoảng $5 dollar) có đưa cho tên này cũng không đủ.

Th́nh ĺnh một xe gắn máy phân khối lớn, phát tiếng boong boong điếc tai rà sát vào lề đường, người lái xe gạt càng chống bước xuống; người này to cao hơn tên CSGT cả một cái đầu, khong biết anh ta nói ǵ mà tên CSGT riu ríu đưa giấy tờ Hương Tảo cho anh, mặt tiu nghỉu như mèo mắc mưa rồi lên xe phóng đi. Khi anh ta đưa lại cho Hưong Tảo th́ nàng nhận ra vết sẹo từ mang tai đến cằm, chính là người đă cứu nàng khỏi tay tên tài xế xe ôm ngày trưóc.

Hương Tảo đỏ mặt v́ nhớ lại t́nh huống khi trước, lúc nàng lâm nạn bị lột áo trước mặt ân nhân này, lí nhí:
- Cám ơn ông lại giúp đỡ
- Không có chi, cô tên là (liếc qua CMND của nàng trước khi trao lại) ... Hương Tảo phải không? Tên đẹp quá.
- Ông nói ǵ với ông Cảnh Sát mà lấy được giấy tờ của tôi lại?
- Tui chỉ xưng tên và hỏi thăm thượng cấp của hắn thôi.
- Ông tên ǵ mà hắn sợ vậy, ông làm cho ngành Công An hở .

Hùng, biệt danh Hùng Xám nhưng đàn em và giới anh chị lại gọi anh là Hùm Xám chợ An Đông, nở nụ cười làm khuôn mặt càng méo mó:
- Ba má gọi tui là Hùng c̣n bạn bè gọi là Hùm, nhân d.p gặp cô lần thứ nh́, xin mời cô uống ly nước mía được không cô?

Hương Tảo ngập ngừng, phần v́ sợ diện mạo hung dữ, phần v́ ngại người quen trông thấy định từ chối nhưng nh́n ánh mắt khẩn khoản ánh lên nét ngây dại làm dịu đi những sắc cạnh cô hồn của người đă gíup ḿnh hai lần nên gật đầu
- Vâng, nhưng xin ông cho về sớm v́ nhà đợi cơm.

Hùng Xám như hiểu tâm trạng nàng, mừng ra mặt dựng xe sát vào xe nàng
- Mời cô vào quán này tui quen, ḿnh ngồi bên trong tránh nắng.
- Vâng ông cho tôi khóa xe đă
Hùng Xám cười sảng khoái
- Xe cô để cạnh xe tui, cả tụi ăn cắp xe Sàig̣n biết xe tui, đứa nào mà dám lấy.

Thật ra khong phải t́nh cờ mà Hùng Xám gặp lại Hương Tảo. Từ hôm cứu Hương Tảo ở B́nh Thạnh, thằng em hộ tống Taxi nghe lời ghi lại địa chỉ Huơng Tảo, Hùng Xám ra vào, đứng ngồi không yên, đôi chân cứ muốn đến trước ngơ nhà nàng để mong được thấy người đẹp nhưng đầu óc lại nói đừng đi, "Ḿnh là thành phần anh chị, bàn tay đă từng lấm máu, trên mặt, trên thân thể biết bao nhiêu vết sẹo, làm sao mà bước vào đời một cô gái như thiên thần như thế được" .
Một tuần dằng xé cuối cùng Hùng Xám cũng đến ngơ nhà Hương Tảo ngồi trong một quán café nhỏ nh́n về hướng nhà nàng mà chỉ mong thấy được bóng dáng nàng, lúc đó lại là lúc Hương Tảo ốm ly b́ nên cả một tuần vô vọng. Hắn ta sau đó đi theo Hương Tảo đến nhà Phương rồi vẫn là chờ đợi mông lung, chờ đợi không cùng. Hôm nay khi theo xe Hương Tảo về nhà lại gặp chuyện CSGT làm tiền nên Hùng Xám lại có cơ hội "Kiến nghĩa bất vi", Hùng chỉ cần xưng tên ḿnh và nêu tên Bí Thư Quận Ủy Công An ra là tên CSGT hoảng vía. B́nh thường đối phó với xă hội đen trong các băng đảng khác, con Hùm Xám chợ An Đông nổi danh với gương mặt lạnh và bàn tay sắt thế mà giờ đây trước mặt ngựi đẹp hắn cứ ấp a âp úng.
Hùng Xám nói với Hương Tảo:
- Bất cứ lúc nào cô cần giúp đỡ, cô cứ đến chợ An Đông hỏi anh Hùng Xám là gặp tui.
- Cám ơn ông, hiện giờ tôi không cần ǵ, vă lại ông giúp tôi đă hai lần rồi, tôi không dám làm phiền ông nhiệu
- Tui sẽ làm tất cá những ǵ cô muốn, cô đừng sợ phiền. Gặp cô là tui vui lắm.
Hương Tảo nghe lời nói chân t́nh của Hùng cũng thấy cảm động nhưng vẫn ngại ngần nên chỉ ngồi nán 1 chốc rồi xin về. Hùng Xám trông theo bóng Hương Tảo mà ngây người một lúc lâu trước khi lên xe.

Một tuần sau Tảo tiếp tục đi hoc hát ở nhà Phương, bức tranh đă hoàn tất và tự tay Phường lên khung, cái khung đẹp to bản càng làm tăng vẻ đẹp của bức tranh. Phương nói với Tảo là không để cho ai được xem nên lúc nào cũng trùm khăn lên và để trong pḥng trong thỉnh thoảng mới dỡ khăn ra cho hai ngựi cùng ngắm. Phưong đề nghị hôm nào lại vẽ Tảo trong thế đứng hay nằm làm Tảo vừa sung sướng vừa "ốt dột" đỏ cả mặt.

Hương Tảo về đến trước ngơ th́ thấy xe Cảnh Sát và Cứu hỏa đầy đường chận xe không cho ai vào ngơ và khói đen bay cao tỏa lên trơi cùng ánh lửa trong ánh khói. Một người hàng xóm thấy Tảo chạy đến nói:
- Cháu ơi nhà cháu đang cháy đó
Tảo thất thần
- Trời ơi, thím coi xe dùm cháu để cháu vào coi bố mẹ có sao không.
Tảo lách qua đám hiếu kỳ đên gần nhà ḿnh để thấy ngôi nhà thân yêu bốc cháy hừng hực trong khi xe Cứu Hỏa đang xịt nưóc vào hai bên nhà hàng xóm mà để mặc nhà nàng cháy. Tảo chạy đến một người lính PCCC gào to:
- Anh ơi, sao anh không chữa cháy nhà tôi
Người lính thản nhiên trả lời:
- Nhà cô không cứu được nữa rồi. Tụi tui phải lo cho cả xóm
Hương Tảo như chết lặng người cứ kêu khóc năn nỉ đám PCCC; một người hàng xóm kéo nàng ra ngoài nói nhỏ
- Cháu ơi, hồi tụi PCCC đến, nhà cháu mới cháy sơ sơ nhưng nhà hai bên chạy ra cho tiền đám PCCC nên nó chỉ xịt nước cho hai bên đó thôi, bây giờ th́ trễ rồi cháu ơi.
- C̣n bố mẹ cháu đâu rồi
- Hai bác trúng khói độc nên đă đưọc xe nhà thương chở đi rồi
Tảo thất thần nh́n ngôi nhà thân yêu dần dần cháy rụi rồi nàng chạy tới chạy lui hỏi khắp nơi mới biết nhà thương nào xe cứu thương chở bố mẹ đến. Tới nhà thương lại thêm một lần hỏi nhân viên bệnh viện, ai ai cũng đón nàng bằng vẻ mặt vô cảm. Măi một lúc sau người ta mới đưa nàng vào một hành lang; Tảo rú lên khi trông thấy mẹ ngồi khóc ngất bên cạnh bố nằm bất động trên sàn gạch hành lang. Tảo chạy đến lay lay bố một cách vô vọng
- Mẹ ơi sao lại thế này, bố làm sao rồi hả mẹ.
- Bố đi rồi con ơi. Khổ thân mẹ con ḿnh.
- Sao họ lại để bố nằm đây, sao không đưa vào pḥng hồi sinh, bố ơi, bố ơi.

Một người thăm bệnh trông thấy mẹ con Tảo khóc lóc, đến nói:
- Đáng lẽ bác ấy không chết nếu đưa kịp vào pḥng hồi sinh nhưng v́ bà không biết thủ túc đầu tiên nhập viện nên họ làm ngơ, ở đây thủ tục tiền đâu mà không biết th́ chẳng ai động đến móng tay. Cái ǵ cũng phải đưa phong b́, từ bác sĩ đến y tá, thuốc men hay sang máu đều phải lót đường mới có. Thôi tôi chẳng dám nói thêm nó thù th́ chết con tôi đang nằm đây. Cô và bác lo mang ông về lo chôn cất.

Lúc đó hai người đem một băng ca tiến đến, nhấc xác bố Tảo lên băng ca
Hương Tảo hốt hoảng hỏi:
- Các ông đem bố tôi đi đâu, bố tôi mất rồi mà, để chúng tôi mang về mai táng.
Một tên nhăn nhở nói:
- Mang ổng về nhà xác chứ đi đâu. Người nhà muốn mang xác về phải làm thủ tục dưới văn pḥng.
Nói xong hai tên mang xác bố Tảo đi mất.

Vừa lúc đó chị Tần cũng hớt hải chạy đến
- Chị mới về từ Vũng Tàu khi có người báo tin, bố đâu?
- Bố mất rồi con ơi, nhà ḿnh ra sao rồi con?
- Trời ơi, bây giờ bố ở đâu hở mẹ .
- Người ta mang xuống nhà xác, các con vào văn pḥng làm thủ tục đưa bố về mai táng đi.

Ba mẹ con thất thểu đến văn pḥng nhưng không thấy ai và cửa th́ đóng. Không có ghế ngồi ba người phải ngồi trên sàn gạch trên hành lang giữa nhưng người thăm bệnh, kẻ ngồi người nằm la liệt, kể cả bậc cầu thang cũng bị chiếm đóng v́ t́nh trạng quá tải của bệnh viện. Măi hai tiếng sau mới thấy một y tá đủng đỉnh đi đến, mở cửa văn pḥng. Thêm hai tiếng chờ cô ta tiếp những người đến trước, mẹ Hương Tảo đă thấy kiệt sức lắm rồi nên hai chị em phải năn nỉ mọi người dồn lại chừa đủ chỗ cho bà nằm tạm.
Gặp người y tá để làm thủ tục, cô ta nói:
- Muốn đưa xác về phải tŕnh giấy có nhà đ̣n chịu làm ma chay và chôn cất mới được. Đây là địa chỉ nhà đ̣n hai cô liên hệ với họ đi. Khi nào họ đưa xe đến th́ chúng tôi cho lấy xác.
Tần Tảo ra ngoài bàn với mẹ, Tần nói:
- Lúc năy con về nhà thấy nhà cháy nặng lắm, tạm thời ḿnh về nhà anh Tấn nha mẹ
- Con tính sao th́ tính chứ cả ba mẹ con ḿnh ở nhờ nhà người ta không tiện đâu, nhất là bố mất các con không thể làm đám cưới trong một năm nữa.
- Hay mẹ cho chúng con cưới chạy tang đi mẹ, để con ở với anh Tấn một cách danh chính ngôn thuân.
- Mẹ cũng không muốn con lỡ chuyện hôn nhân, con về hỏi bên nhà anh ấy xem sao. Nhưng dù có đám cưới con là dâu c̣n ở được chứ Mẹ và em Tảo ở nhờ không được tiện cho lắm. Ḿnh lại không có tiền mà xây lại nhà, Mẹ già rồi không biết tính sao, mọi việc phải để hai con lo.
Hương Tảo không muốn về Vũng Tàu sợ ít có dịp gặp Phương nên nói theo mẹ
- Mẹ nói đúng, thôi để con ở nhà con Liên bạn con, nhà nó dư pḥng và mọi người cũng thương con.
Mẹ Tảo chép miệng:
- Thôi th́ đành vậy chứ biết làm sao bây giờ, c̣n việc đem bố về th́ sao?
- Bây giờ con và Tảo phải đến một nhà đ̣n lo chuyện này, để con đưa mẹ về nhà dọn dẹp sơ lấy chỗ mẹ nghỉ tạm.

Ba mẹ con thuê Taxi về lại ngôi nhà cháy nham nhở, anh Tấn cũng vừa đến cùng hai người bạn căng một tấm bạt làm mái che phía sau nhà, mọi người quét dọn một góc đủ để kê phản cho mẹ Tảo nằm c̣n phía ngoài vẫn bừa bộn mọi thứ cháy đen đủi, chẳng c̣n vật ǵ cứu được, tấm phản gỗ muợn nhà hàng xóm chỉ đủ chỗ cho 1 người nằm. Tấn lượm lại vài tấm gỗ cháy dang dở ghép vào nhau làm cửa che chỗ nằm cho mẹ Tần Tảo.
Tấn đưa chị em Tảo đến nhà đ̣n do bệnh viện giới thiệu, họ cho biết nếu hỏa táng th́ phí tổn là 40 triệu đồng khoảng hai ngàn đô la, c̣n chôn cất th́ 80 triệu gồm có đất chôn, quan tài và xe chở quan tài.
Tần Tảo sững sờ trước giá tiền này, Tần nói khéo:
- Xin bà cho chúng tôi về suy nghĩ lại .
Người đàn bà quản lư nhà đ̣n cười khỉnh:
- Cứ về suy nghĩ đi nhá, chậm nhất là đến ngày mai, sau đó không c̣n giá này đâu, đất chôn càng ngày càng thiếu đó vă lại nhà đ̣n chúng tôi có tín nhiệm của bệnh viện, không nơi nào khác làm được đâu.
Ba người đến một nhà đ̣n khác th́ được ra giá bằng nửa giá. Sau khi bàn bạc với nhau hai chị em quyết định làm hỏa táng vào tuần sau để Tấn Tần c̣n th́ giờ làm đám cưới chạy tang trước khi phát tang. Tần phải mang nhẫn đính hôn đi cầm để đưa trước một phần cho nhà đ̣n và hẹn ngày mai đi lấy xác bố từ bệnh viện về quàn tại nhà đ̣n.
Ngày hôm sau hai chị em đến bệnh viện đưa giấy chứng nhận làm mai táng của nhà đ̣n nhưng nhân viên từ chối giao xác nói là nhà đ̣n đó không tín nhiệm, Tần Tảo biết là chúng nó ăn tiền nhau nhưng nói cách ǵ cũng không được. Nhân viên bệnh viện c̣n nói để lâu th́ xác bố Tảo sẽ thối vữa ra và phải trả tiền mỗi ngày trong nhà xác là 500.000 đồng. Trong lúc đó ngoài cổng xe nhà đ̣n đă đến nhưng bảo vệ không cho vào khuôn viên nhà thương. Tảo đ̣i gặp Bác Sĩ nhưng nhân viên văn pḥng không cho gặp bảo họ có toàn quyền chứ không liên quan với BS cả.

Trong cơn tuyệt vọng Tần chỉ biết khóc nức nở bỗng Tảo nhớ đến câu nói của Hùng Xám "Cô cần ǵ cứ đến chợ An Đông hỏi tui". Cũng may chợ An Đông ở cận kề nên Tảo nói với chị
- Chị ra ngoài cổng nói xe nhà đ̣n chờ 1 chốc, em đi chỗ này t́m người giúp rồi về lại ngay.
Đến chợ An Đông Tảo ngơ ngơ không biết hỏi ai, cuối cùng nàng nói với một người bán nước mía:
- Chị có biết anh Hùng Xám không?
- Ở chợ này mà ai không biết ảnh, cô t́m ảnh có chuyện ǵ?
- Dạ, có chuyện cần anh Hùng giúp, chị kiếm ảnh giùm tôi rất cám ơn.
Chị xe nước mía ngoắc một đứa nhỏ bảo đưa Tảo đi gặp Hùng Xám. Đứa nhỏ dắt Tảo len lỏi qua các sập quầy đến một quán bán đồ nhậu. Hùng Xám đang ngồi bên mấy xị đế và vài con khô cá thiều nướng vàng, ở trần chỉ có 1 quần xà lỏn để lộ trên người, trên ngực h́nh xâm chằng chịt với ḍng chữ "Đời là bể khổ". Thấy Tảo đi đến cùng đứa nhỏ dẫn đường, Hùng bật dậy
- Tám, nói cổ chờ chút tao mặc quần áo đàng ḥang nghen.
Hùng Xám chỉ tay về phía Tảo rồi chạy vào trong; Thằng Tám chính là tên đàn em hộ tống taxi chở Tảo về lúc trước nên nhận ra Tảo ngay, chạy ra xum xoe
- Dạ mời cô ngồi, anh Hùng ra liền nghen.
Hắn cười cười nói tiếp
- Hồi giờ tui đâu có thấy ảnh tiếp ai mà phải chạy vào trong mặc thêm wần áo đâu.
Không ngờ Hùng đă ra và nghe thấy, bộp cho thằng đàn em một bợp, quát:
- Ở đó mà nói xàm, đi thu tiền hụi đi mầy.
Thằng em ríu rít vừa chạy vừa xoa tai.
Hùng Xám thấy nét mặt Hương Tảo đầy vẻ thểu nảo, 2 mắt xưng quầng, lo lắng hỏi:
- Ḱa cô Hương Tảo, có chuyện ǵ vậy?
Tảo kể lại sự việc cho Hùng nghe, Hùng tức giận nói:
- Để đó tui lo cho, tụi nhà thương và nhà đ̣n nó cấu kết với nhau để làm tiền chớ ǵ, cô đi theo tui trở lại nhà thương nghen.
Hùng quay lại một tên đàn em đứng gần:
- Mày kêu mấy thằng đến nhà thương, nói anh Hùng biểu.
Thằng em dạ to rồi đi trước. Hùng chở Hương Tảo về lại nhà thương th́ thấy xe nhà đ̣n đậu táp vào lề đường, tài xế đang nói chuyện với Ngọc Tần. Tần thấy Tảo ngồi sau xe một người đàn ông tướng mạo dữ dằn cũng hơi ngạc nhiên. Hùng dựng xe bước vào cḥi canh của bảo vệ, 3 tên bảo vệ đang ngồi đánh Tiến Lên không tên nào hỏi Hùng một tiếng. Hùng gơ ngón tay lên mặt quầy:
- Xin lỗi mấy anh, mấy anh làm ơn mở cổng cho xe nhà ḥm vào nhận xác
Ba tên ngẩng mặt lên, Hùng không nhận ra khuôn mặt nào quen, chắc toàn là mới vào làm bảo vệ. Dạo này Sàig̣n rộ ra phong trào làm bảo vệ. Trai tráng thất học lại lười lao động hay chọn cái nghề tương đối nhàn này, cả ngày chỉ ngồi canh chừng các cơ sở công và tư và cùng với dân pḥng tiếp tay cho Công An để bức hiếp dân lành. Dân chúng cũng ghét bọn này như ghét bọn Công An nên đặt câu "Nhỏ mà không học lớn làm Bảo vệ".
Một tên hất hàm:
- Xe nào?
Tảo đi vào chung nói:
- Dạ xe của nhà đ̣n "Thiện Tang" đang đậu bên kia đường.
- Nhà thương chỉ cho nhà đ̣n "Mai Táng Lẹ" nhận xác thôi, kêu xe đó về đi.

Hùng Xám không dằn được tức giận nắm cổ áo một tên nạt:
- Tụi mày làm tiền trên cả xác người chết hả, có mở cổng ra không?

Hai tên kia thấy bạn bị nắm cổ, bỏ bài rút dùi cui ra phang vào người Hùng; Hùng cười ha hả
- Tụi mày đánh tao như muỗi cắn thôi

Một cái đẩy và hai cú đấm làm cho cả ba tên té nhủi vào tường; vừa lúc đó đám đệ tử của Hùng cũng vừa đến nơi. Ba tên bảo vệ bị đánh đau lại thấy bốn dân anh chị mặt mũi hầm hầm vội vàng lắp bắp:
- Dạ để em mở

Một tên nói nhỏ với bạn ḿnh trong khi một tên khác bước ra cổng
- Gọi Công An đi mày

Hùng định đi ra ngoài cổng quay lại thấy tên bảo vệ đang gọi phôn, Hùng quay lại bợp cho hắn một bợp văng cả điện thoại rồi đạp 1 cái làm điện thoại vỡ tan.
Tên mang chùm ch́a khóa ra cổng lập cập măi vẫn chưa mở được, thấy Hùng giơ tay, hốt hoảng nói:
- Dạ ổ khóa bị hóc hay sao đó, để em đi kiếm ch́a khác.

Mục, đàn em Hùng cười khảy
- Thôi không cần, khóa này mà nhằm nḥ ǵ
Mục lôi trong túi ra hai cái móc cho vào xoay đến tách một cái là đă mở được ổ khoá, hắn kéo cổng ra trong khi Tần chạy sang bên kia đường ngoắc anh tài xế cho xe vào.

Xe cùng mọi người đến trước cửa nhà xác th́ một Công An chạy Honda đến, tên bảo vệ bị đ̣n lúc năy ra kể sự t́nh và chỉ về phía nhà xác. Thấy Hùng tên Công An hết hồn nói:
- Trời đất, Hùm Xám chợ An Đông đó, anh không biết hả. Cái này Thiếu Tá Phường có gặp cũng không xong đừng nói là tui. Anh chưa ăn đ̣n liệt giường liệt chiệu là may đó. Ráng nhớ mặt ổng nghen.

Nói xong người Công An trở đầu xe đi mất để tên bảo vệ tẻn ṭ đứng.
Hùng bắt hai tên bảo vệ cùng hai đàn em khiêng xác bố Tảo ra xe, sau đó xe nhà ḥm rời bệnh viện trong sự hộ tống của 4 xe Honda.

Trên xe đ̣n Tần Tảo cám ơn Hùng măi, Hùng chỉ nói giúp được Tảo là vui lắm và lúc nào cũng sẵn sàng nếu Tảo cần đến.
Đến nhà quàn Hùng thắp nhang cho bố Tảo với dáng thành kính làm Tần đi từ ngạc nhiên này dến ngạc nhiên khác. Khi Hùng về Tảo mới kể chuyện gặp Hùng như thế nào cho Tần nghe.

Tần trầm ngâm một lúc:
- Tảo à chị thấy tay anh chị này có vẻ để ư em nhiều lắm. Em cẩn thận để Phương khỏi nghĩ lầm khi thấy em ngồi xe hắn.

- Em cũng cảm thấy vậy nhưnh lúc năy v́ chuyện gấp của bố nên em phải tùng quyền thôi. Có ǵ th́ em nói đi ông ấy lái xe ôm cho em.

Tần cười:
- Xe ôm mà không tính tiền c̣n giúp đỡ ḿnh nữa.

Tần Tảo rời nhà quàng nhưng hai người không đi chung với nhau. Tần trở về nhà để trông coi mẹ và dọn nhà. C̣n Tảo chỉ ghé nhà Liên để dặn nhà có hỏi th́ nói Tảo ở đó; Thật ra mẹ và chị Tần không hơi sức nào mà để ư việc đó.

Rời nhà Liên Tảo đến Phương trong kiệt quệ về tinh thần lẫn thể xác. Kể cho Phương nghe sự bất hạnh của ḿnh và gia đ́nh trong nước mắt thấm bờ vai Phương. Tảo nức nở:
- Em bây giờ không biết ở đâu. Nhà th́ cháy không có chỗ ngă lưng, chị Tần nói về Vũng Tàu ở tạm nhà anh Tần th́ ḿnh lại ít gặp nhau.
Phương ôm Tảo vào ḷng, hôn lên đôi mắt mọng nước, vỗ về:
- Nếu em không ngại th́ cứ ở đây, mỗi người một pḥng riêng, em đừng sợ.
Tảo vừa vui mừng vừa mắc cỡ:
- Em không ngại ǵ cả, chỉ sợ phiền anh khi có khách.
- Có em trong nhà anh chẳng cần khách nào cả.

Vùng Tối (Phần 18)

Hoàng tỉnh giấc khi bên ngoài trời đă hừng sáng tự bao giờ, mùi cà phê thơm ngát từ đâu bay lại, Hoàng mở mắt ra để thấy một gương mặt vừa gợi cảm vừa tinh nghịch đang nh́n ḿnh. Lệ Khanh nói:
- Guten Morgen anh, anh ngủ có ngon không
- Good morning, em nói tiếng Đức đó hả, giỏi quá
- Em chỉ bập bẹ vài tiếng thôi, tối qua anh nằm mơ ǵ mà vật vă quá vậy? Chắc mơ chuyện Liêu Trai Chí Di phải không?

Hoàng nh́n lại đống chăn gối nhàu nát và chiếc gối dài vẫn c̣n kẹp chặt trong hai chân mà mắc cỡ, ngượng ngùng đáp:
- Tại em đó, làm anh không biết khi nào là mơ khi nào là thật .
- Để em cho anh biết nhé .
Lệ Khanh nhéo một cái vào bờ vai Hoàng thật mạnh bằng móng tay nhọn, Hoàng la lên
-Ui da, vậy là em có thật sao? hay anh nằm mơ bị nhéo đây ?
- Em đang ở bên anh đây, bên ân nhân của em.
- Anh không dám nhận là ân nhân đâu. Em dậy sớm rồi pha cà phê phải không? Chờ anh đánh răng rửa mặt chút nhé .
- Vâng anh cứ tự nhiên

Hoàng vào pḥng tắm làm vệ sinh ban sớm, chợt nhớ lại giấc mơ như thật đêm qua, viết vộI ra vài hàng để khỏi quên. Bên ngoài Lệ Khanh gấp chăn nêm cho ḿnh và Hoàng, mỉm cười khi thấy vết họa đồ trên tấm vải bọc chăn. Khanh tháo vải bọc vất vào một góc giường. Hoàng bước ra trông thấy hành động của Khanh mà ngưọng chín người trong khi Khanh tỉnh bơ như không có chuyên chi. Lệ Khanh mặc một chiếc áo ngủ dài đến gót mà nàng lưa măi ngày hôm qua, áo bằng tơ của Victoria Secrets bó lấy thân h́nh kiều diễm, nửa kín đáo nửa phơi bày làm Hoàng càng xao xuyến.

Hoàng nói:
- Ăn sáng xong rồi anh đưa em đi phố thăm Tây Bá Linh nhé
- Vâng anh, cho em vài phút thay quần áo

Lệ Khanh vào pḥng tắm rồi Hoàng mới nhớ ḿnh để quên bài thơ vừa làm trong đó. Hoàng sốt ruột đi qua đi lại không biết lấy cớ ǵ mà vào. Lệ Khanh thay quần áo xong vừa định đi ra bỗng thấy một tờ giấy có nét chữ nguệch ngoạc bằng tiếng Việt, nàng phải nén ḷng không cầm lấy mà đọc, cùng lúc đó Hoàng không chờ đưọc nữa gỏ cửa, nói vọng vào:
- Khanh ơi em xong chưa?

Khanh mở cửa bước ra, nét mặt vui vẻ. Hoàng nhường cho Khanh ra ngoài rồi vội lách vào, thở một hơi nhẹ nhỏm khi thấy tờ giấy có bài thơ vẫn ở nguyên vị trí cũ với các nếp gấp như trước.

Ḥang cầm tờ giấy lên đọc lạI bài thơ

Mộng Giao

Nệm chăn hằn nếp,nát nhầu
Từ nơi huyền hoặc gợi mầu liêu trai
Xác xơ yêu mị lạc loài
Qua cơn hư cấu
mệt nhoài xác thân
Tỉnh lai, ảo diệu, ngại ngần
Chợt nghe tâm tưởng
đă gần hồi sinh
Chân trời hé ánh b́nh minh
Gió, mồ hôi lạnh, biết ḿnh mộng giao.


Lệ Khanh nũng nịu với Ḥang

- Anh à, hay là anh trả bớt một pḥng nha, em không muốn anh tốn tiền v́ em nhiều quá.
- Em ở chung với không ngại hả
- Ngại chứ nhưng giữ 1 pḥng trống c̣n ngại hơn anh ạ
- Được rồi, trước sau ǵ ngày mai anh cũng rời Berlin
- Chết chửa, anh rời Berlin đi đâu
- Đi chu du nước Đức, em muốn đi chung không?
- Cho em đi với, chứ em một thân một ḿnh làm sao ở đây

Hai người xuống quầy tiếp tân cho Hoàng trả lại một pḥng, người tiếp khách đưa chàng một phong b́ và nói:
- Công ty cho thuê xe giao ch́a khóa cho ông đây, xe đậu ở dăy B lô 124 đàng sau.

Hoàng đưa Lệ Khanh đi 1 ṿng thăm các thắng cảnh ở Berlin, xem các lâu đài Charlottenburg, Bellevue, Schönhausen, Palace auf der Pfaueninsel
Đâu đâu cũng thấy dân Đức nói riêng và dân Âu Châu nói chung rất để ư đến sự bảo toàn di tích lịch sử. Trông các lâu đài tráng lệ Ḥang và Khanh không thể tưởng tượng trước đó 50 năm những nơi này chỉ c̣n là những đống gạch đổ nát dưới cơn mưa bom của không lực Đồng Minh.

Hoàng muốn đi chơi qua bên các nước Đông Âu nhưng v́ Lệ Khanh không có giấy tờ nên dự tính đó không thực hiện được. Thay vào đó hai người làm 1 chuyến du hành nước Đức từ Hamburg đến Munich, qua Frankfurt thủ đô tài chính Tây Đức, ngang qua Karlsruhe có Technische Universitaet (Đại Học Kỹ Thuật) lâu đời nhất Đức Quốc, nay sáp nhập với Kernforschungszentrum (Trung Tâm Nghiêu Cứu Hạch Nhân đổi tên thành KIT Karlsruhe Institute of Technology danh tiếng như MIT Massachussets Institute of Technology của Hoa Kỳ . Hoàng có người bạn học ở đây nên biết ít nhiều về Đại Học này .
Một hôm trong lúc lái xe trên Autobahn (xa lộ Đức Hoàng nói với Lệ Khanh:
- Bên Đức không có hạn chế tốc độ nên người ta lái xe rất nhanh, em có thấy xe ḿnh chạy 150 cây số một giờ mà hầu như bị tất cả mọi xe khác qua mặt, 150km/h là nhanh hơn bên Mỹ rồi đó. Các loại xe Porsche, Mercedes, BMW sang Mỹ đâu có được chạy thả giàn 200, 220km/h đâu.
- Eo ơi nhanh thế làm sao kiểm soát được tay lái hở anh.
- 200 th́ ăn thua ǵ, anh đă ngồi xe người bạn chạy đến 280 đấy.

Một tuần trôi qua hai người càng cảm thấy khắng khít với nhau như một cặp vợ chồng son hưởng tuần trăng mật. Hoàng say đắm với nhan sắc Lệ Khanh, với lời nói ngọt ngào của con gái Bắc Kỳ, nhất là con gái Hà Nội, với cử chỉ điệu bộ làm dáng của một nghệ sĩ tài hoa nên chiều chuộng nàng hết mức. Chỉ vài ngày sau Hoàng đă lén đi mua nhẫn đính hôn, lúc trả tiền mới biết credit card American Express của ḿnh đă vượt quá giới hạn $20,000 dollar, Hoàng đành phải lấy Visa card ra thanh toán.

Và trong một buổi chiều trên hồ Starnberger See gần Munich Hoàng đă quỳ xuống đưa nhẫn lên và hỏi Lệ Khanh:
- Em bằng ḷng làm vợ anh không?

Lệ Khanh ngồi xuống ghế đá ôm mặt khóc ngất, Hoàng ôm lấy nàng vào ḷng:
- Ḱa em, có chuyện ǵ vậy, sao em lại khóc?
- Em xin lỗi anh, em đă định cho anh biết nhưng chưa có dịp thuận tiện.
- Cho anh biết ǵ?
- Em đă có gia đ́nh ở nhà

Hai ngựi im lặng một lúc lâu trong tiếng nấc nhẹ của Lệ Khanh, Hoàng hỏi:
- Anh cũng linh cảm chuyện này nhưng vẫn hy vọng đó không phải là sự thật. Bây giờ em muốn xin tỵ nạn th́ khó có hy vọng về nhà lắm, Em nghĩ có đúng không?
- Em cũng biết như vậy, em và chồng em đang làm thủ tục ly dị, nhưng anh ấy đ̣i một số tiền mới chịu kư tên mà em không có.
- Anh ta đ̣i bao nhiêu?
- Mười ngh́n đô la
- Anh lo cho em được không?
- Em không dám nhận đâu, ḿnh quen nhau chưa được bao nhiêu lâu, vă lại em không có pháp nhân làm sao ḿnh lấy nhau được.


Rồi lại là im lặng, lại là nấc nghẹn và thở dài.
- Bây giờ ḿnh tính sao đây em?
- Em cũng không biết sao nữa, em khổ quá anh ơi!
...
- Thôi bây giờ như vậy nha Khanh, anh sẽ thuê nhà cho em ở đây, c̣n anh về Việt Nam lo chuyện giấy tờ cho em.
- Ở đây có một ḿnh em sợ lắm.
- Không sao đâu em, anh sẽ thuê nhà cho em ở gần vợ chồng người bạn ở Munich, mai anh đưa em đến nhà họ chơi để giới thiệu và gứi gắm em. Anh về Mỹ thu xếp công việc rồi đi Vietnam lo giấy tờ cho em. Sau đó ḿnh nhờ luật sự xin cho em tỵ nạn bên này trước, khi em xong xuôi th́ ḿnh sẽ lo việc qua Mỹ với anh.
- Thôi th́ trăm sự nhờ anh sắp xếp, anh bao dung và quảng đại quá, em biết lấy ǵ đền đáp đây.
- Anh chỉ cần có em trong đời.

Lệ Khanh cảm động áp mặt vào ngực Hoàng rồi ngước lên với ánh mắt t́nh tứ, đôi môi hé nụ chờ đợi làm Hoàng không kềm chế được, cúi xuống đặt một nụ hôn đam mê lên môi Lệ Khanh, hai ṿng tay xiết chặt vào nhau; Lệ Khanh tự chủ động t́m lưỡi Hoàng, giữ chặt trong bờ môi không thả một lúc rồi đưa lưỡi ḿnh vào môi Hoàng; cho lăng quên không gian và thời gian, cho thân thể chơi vơi bồng bềnh ngây dại.
Rồi điều phải đến đă đến, Hoàng say sưa trong t́nh yêu vừa có, trong ái ân ngọt ngào, trong thân thể yêu kiều quyến rủ; và chuyện gối chăn hằng đêm đă là hiện thực không c̣n là những cơn dị mộng khiến Hoàng lúc nào cũng như trên mây.

Như dự tính Hoàng thuê nhà cho Lệ Khanh ở Munich và giới thiệu nàng cho vợ chồng người bạn rồi lo về Mỹ xếp đặt công việc. Cũng may Ḥang là doanh nhân, nên không pảhi xin nghỉ việc mà chỉ cần dặn ḍ người em họ và cũng là người có phần hùn về chuyện trông coi cửa hàng.

Trong suốt thời gian xa cách hai người vẫn truyện tṛ qua điện thoại, giọng nói êm như lụa của Lệ Khanh qua đường dây gợi bao niềm khao khát

T́nh yêu làm hồn thơ Hoàng như được khai phóng, chàng đă làm những bài thơ cho Lệ Khanh như

Đưa em qua lối cỏ bồng

Đưa em qua lối cỏ bồng
Bàn chân in những khoảng không vô h́nh
Trong tay ấm áp hương t́nh
Tự nhiên ḷng thấy yên b́nh bao dung
Đời thơm (như lúa trên đồng)
Em thơm (như một cánh hồng hoang sơ)
Chiều êm đềm, ngỡ vần thơ
Hoàng hôn dần tím bên bờ … bên nhau.



Nụ hôn trên tháp cao vời

Em nép vào anh
trên tầng chót vót
Tháp cao vời
cơn gió lộng hồn ta
Có em trong tay cứ ngỡ như là
Khung cảnh chung quanh
những điều không thật
Tóc em bay bay, chạm môi ngây ngất
Nụ hôn nồng vương vướng sợi mong manh
Thở cùng chung một hơi thở với anh
Ṿng tay chặt cho tâm hồn khờ dại
Ta hôn nhau
ta hôn nhau măi măi
Quên thời gian và chẳng biết không gian
Môi ĺa môi trong cảm xúc bàng hoàng
Úp mặt vào vai anh … em nhắm mắt


Vùng Tối (Phần 19)

Đám cuới chạy tang của Tần Tấn đơn sơ đến nỗi số khách tham dự chưa được 30 người, đa số là bên gia đ́nh Tấn.
Tảo dọn về căn hộ của Phương ở chung, nói là dọn về chứ Tảo chỉ c̣n cái xe Honda và bộ quần áo trên người, đi ăn cưới chị Tần cũng phải mượn quần áo Liên. Hai chị em hy vọng bán được miếng đất, nhưng sổ quyền sử dụng nhà đất, được gọi là sổ đỏ đă bị thiêu hủy, lên Phường xin lại th́ mất bao nhiêu tiền cho cán bộ; tiền đưa cửa sau cửa trưóc lại là tiền mượn xanh xít đít đui v́ không có ǵ thế chấp cả, chỉ bằng lời hứa khi nào lấy đuợc sổ đỏ do Phường tái cấp sẽ bán đất mà trả nợ nên hai chị em phải chịu tiền lời cắt cổ. Khi có được sổ đỏ lại bị chủ nợ ép giá nên bán đi chẳng c̣n lại bao nhiêu.
Mẹ Tần Tảo phần tang chồng phần mất hết nhà cửa lại mang phận ở nhờ nên buồn khổ mà lâm bệnh, số tiền bán đất c̣n lại lại phải trang trải bệnh phí mấy tháng nên rốt cuộc hai chị em coi như trắng tay.

Tần phải bương bả với hàng chè ngoài chợ Vũng Tàu nên cũng chẳng có th́ giờ lo cho Tảo, cứ tin là Tảo ở nhà Liên, thỉnh thoảng lại dúi cho em vài trăm để tiêu xài.

Phương và Tảo cũng không dám tiêu ǵ nhiều v́ một lương mà hai miệng ăn.
Một hôm Phương đi làm, Tảo ở nhà một ḿnh chợt nghe tiếng chuông gọi cửa, th́ ra là Khôi, người định dạy kèm cho Tảo chơi dương cầm để thi vào Viện Âm Nhạc.

Khôi dựng xe trong sân rồi hỏi:
- Phương có nhà không Tảo?
- Thưa anh, anh Phương đi làm, mời anh hôm khác ghé lại có anh Phương ở nhà
- Không có Phương th́ anh hỏi Tảo học nhạc lư đến đâu rồi để ḿnh sửa soạn học đàn
- Em chưa chuẩn bị, vă lại nhà em có biến cố nên em không có đầu óc để học, thưa anh.

Thật ra Khôi thừa biết là giờ này Phương đi làm đến chiều mới về và qua các lần nói chuyện với Phương, hắn biết Tảo đang tạm trú nhà Phương. Từ ngày gặp Tảo ở vườn Tao Đàn, trên sân khấu Trống Đồng, hắn đă ḷng hươu dạ vượn, nhiều lần đă t́m cách gạ Tảo đến nhà hắn để học đàn nhưng Phương nói để Tảo vững về hát trước đă .
Hắn tự nhiên vào nhà ngồi xuống ghế; Tảo bối rối không biết xử trí sao v́ Tảo không phải chủ nhà và cũng không hiếu tương quan cua Khôi và Phương như thế nào nên không dám nói Khôi ra khỏi nhà, chỉ mời trà rồi xuống bếp lo cơm nước chờ Phương.

Khôi tự tiện vào pḥng vẽ của Phương xem các bức tranh, hắn thấy trên giá vẽ có một bức tranh đă đóng khung mà lại phủ một tấm vải, hắn ṭ ṃ kéo vải che ra, là bức tranh khỏa thân của Tảo. Khôi ngây người đứng ngắm say mê nhưng không phải với con mắt nghệ thuật mà đầy ḷng tham muốn dục vọng; hắn một tay ve vuốt thân h́nh người trong tranh c̣n một tay tḥ vào trong quần mà không cần biết ḿnh đang ở đâu..

Tảo dưới bếp nghe tiếng động vào buồng trong thấy cử chỉ của Khôi vừa hổ thẹn vừa phẩn nộ, nói to:
- Anh Khôi anh làm ǵ thế

Khôi giật ḿnh rút tay ra khỏi quần. mặt thoáng nét sượng sùng nhưng ngay sau đó nhăn nhở
- Anh đang chiêm ngưỡng bức tranh Bích Câu Kỳ Ngộ th́ có người đẹp trong tranh bước ra đây này.
- Tôi nghĩ anh nên đi về ngay đi
- Em đuổi anh đó à, nói cho em biết anh đến đ̣i nợ thằng Phương đây, đố mà nó dám nói với anh bằng giọng đó.
- Tôi không biết, anh Phương sắp về tôi sẽ kể cho anh ấy mọi việc.
- Hà hà nó c̣n cả 3 tiếng mới về .

Tảo nh́n Khôi nh́n bức tranh mà cảm thấy như ḿnh bị lột trần dưới ánh nh́n thô tục của Khôi, nàng cảm thấy ḿnh bị xúc phạm nặng nề; hai tay cầm hai đầu tấm vải, nhướng người lên để phủ bức tranh, vô t́nh tà áo bà ba ruớn lên lộ hai bên lườn nơn nà. Khôi nổi đầy thú tính cho hai tay vào áo nàng từ dưới xúc lên ôm lấy ngực Hương Tảo.

Khôi ôm Tảo vật xuống ghế nệm, Tảo vùng vẫy la được một tiếng th́ bị một cái khăn nhét vào miệng, hai tay bị Khôi giữ chặt không chống cự được . Khôi nằm đè lên người Tảo, thở hổn hển . Tảo dùng hết sức co mạnh đầu gối giáng một cú vào hạ bộ Khôi làm hắn co rúm v́ đau, hai tay ôm hạ bộ . Tảo đẩy mạnh một cái, Khôi ngă ngửa từ ghế xuống sàn, đầu đập vào bệ đá rồi ngay đơ . Tảo móc giẻ khỏi miệng lồm cồm ngồi dậy, thấy Khôi bất động hoảng sợ lay lay vài cái rồi ôm mặt khóc . Vừa lúc đó Phương bước vào, thấy Khôi nằm không nhúc nhích c̣n Tảo ngồi khóc, hoảng hốt ôm Tảo dỗ dành:
- Có anh ở đây rồi em đừng sợ nữa
Tảo nghẹn lời
- Hắn định làm bậy em, em xô hắn ngă đập đầu xuống sàn nhà, có lẽ hắn chết rồi, làm sao đây anh?

Phương đến gần Khôi thấy một vệt máu chảy từ sau gáy ra nền nhà, nâng đầu Khôi lên để xem vết thương bỗng Khôi mở mắt, loạng choạng đứng lên lê ra phía ngoài mặc cho Phương gọi. Ra đến sân trưóc Khôi la lên:
- Cứu tôi với, báo Công An chúng giết tôi đây này bà con ơi
Xong Khôi qụy xuống sân tiếp tục rên la ầm ỉ, Phương chạy ra cầm một khăn lau mặt chậm vết thương cho Khôi nhưng hắn gạt tay Phương ra.

Hai người dằng co một lúc th́ Công An Phường ập đến, Khôi la lên:
- Các anh ơi, chúng nó định giết tôi để xóa nợ, đánh tôi vỡ đầu đây này, c̣n máu me đây này.
Khôi giật cái khăn dính máu đưa cho 2 tên CA xem:
- Gọi xe cứu thương giùm tôi không thôi tôi chết.

Thế là CA một tên c̣ng tay Phương, một tên gọi xe cứu thương đến. Tên CA xông vào bên trong thấy Tảo bắt luôn mặc cho hai người phân trần. Trên đường đi Phương th́ thào vào tai Tảo:
- Em đừng nhận tội ǵ cả, để anh lo, cứ khai như anh khai nhé
Tảo chỉ biết thút thít gật đầu
Vào đến đồn CA hai người bị nhốt vào 2 pḥng riêng sau khi CA lấy lời khai tên tuổi.

Vài giờ sau CA gọi hai ngựi ra làm biên bản có mặt cả Khôi đă được nhà thương băng bó và cho về v́ vết thương không nặng lắm. Phương khai là về nhà thấy Khôi đang tṛ chuyện thân mật với Tảo nên căi vă với Khôi đưa đến xô đẩy và Khôi ngă đập đầu xuống sàn. C̣n Khôi lại khai là Phươg cố t́nh gây thương tích cho ḿnh. Cả hai đều có lư do để không đề cập đến việc Khôi toan hiếp dâm Tảo. Khi CA hỏi đến Tảo Tảo nhớ lời dặn và nh́n ánh mắt Phương ngầm nhắc nhở nên cũng khai theo như lời khai của Phương. Cũng may CA Phường này chỉ lo ăn tiền khi trông thấy cơ hội nên không thẩm tra hai người riêng biệt; nếu không có lẽ Tảo không biết Phương khai ǵ để hướng theo.
CA hỏi Khôi có muốn thưa kiện Tảo không; hắn ta thầm nghĩ "Cho thằng Phương đi tù, con Tảo ở nhà một ḿnh đố mà lọt qua tay ta", Khôi nói:
- Không! cô ta vô can trong việc này!

Thế là CA lại nhốt Phương để đưa hồ sơ lên Viện Kiểm Sát Quận chờ truy tố ra ṭa. Tảo khóc ngất khi Phương bị đưa trở lại pḥng giam, dù nàng được cho về nhưng chẳng vui mừng ǵ, Phương chỉ biết th́ thầm dỗ dành
- Em đừng lo quá đáng, hắn chỉ bị thương nhẹ, chắc vài hôm anh được về.

Hai người không biết Khôi dă làm "Thủ tục đầu tiên" với CA nên trong biên bản đă gây bất lợi cho Phương.

Một tuần sau Phương vẫn chưa được thả về, Tảo đến trụ sở Công An Phường th́ CA cho biết đă đưa Phương vào Khám Chí Ḥa để tạm giam chờ ngày ra ṭa v́ tội danh là cố ư gây thương tích. Tảo lật đật đến Viện Kiểm Sát Quận hỏi thăm, Kiểm Sát Viên cho biết có thể băi trạng nếu nguyên cáo là Khôi đồng ư rút cáo trạng. Tảo đến khám Chí Ḥa khó khăn và mất tiền mới được vào thăm Phương, nh́n Phương ốm yếu xanh xao mà xót xa trong bụng. Mặt mũi Phương lại có vết bầm chắc là bị quản tù hay xă hội đen trong tù đánh đập nhưng Phương không nhận sợ Tảo thêm lo.
Tảo về nhà, thương cho Phương mà không biết làm sao cuối cùng đành gặp Hùng Xám, Hùng nghe chuyện nói sẽ giao Phương cho đàn em trong khám coi sóc nên từ đó Phương được yên thân.

Sau nhiều đêm thao thức trằn trọc Tảo quyết định đến nhà Khôi. Khôi tiếp nàng với vẻ mặt đắc chí của kẻ nắm dao đằng cán
- Người đẹp Bích Câu bây giờ mới chịu bưóc chân đến nhà anh đấy à?
- Em đến xin anh rút đơn kiện cho anh Phương được về
- Tại sao tôi phải làm vậy, đáng lẽ tôi để cho cô ở tù như nó luôn.
Tảo dằn ḷng nhỏ nhẹ
- Em xin anh, anh cũng biết là anh Phương vô tội. Anh ấy có làm ǵ anh đâu, lỗi là về phần em.
Khôi nhăn nhở
- Thế th́ em định chuộc lỗi như thế nào?
Tảo cúi đầu không nói, Khôi đưa tay cởi khuya áo nàng, Tảo giữ lấy áo, Khôi càng làm tới
- Chiều anh một tí đi nào, chiều anh rồi anh rút đơn, nó lại về với em, có mất mát ǵ đâu.
Thương Phuơng nên Tảo đằnh nhắm mắt mặc cho Khôi muốn làm ǵ th́ làm, mặc cho Khôi dày ṿ thân thể; sự ghê tởm và mùi hôi của gă đàn ông nằm trên người nàng làm Tảo hoàn toàn không có một cảm xúc nào trái với những lần ân ái với Phương là những lần hạnh phúc vô bờ bến. Khôi thoả măn hai lần mới tha cho Tảo. Tảo về nhà trong nhục nhă ê chề, tắm thật lâu mà vẫn thấy thân thể nhớp nhúa, nước mắt tràn ra hoà cùng làn nước bông sen. Tảo nằm vật xuống giường mà nức nở "Phương ơi, sao em khổ quá, Anh tha thứ cho em".

Ít ra th́ Khôi cũng giữ lời và Tảo cũng chạy tiền với tên Kiểm Sát nên một tuần sau Phương được thả ra trở về nhà với thân thể tàn tạ. Phương vào nhà thương để hồi phục nhưng bác sĩ cho biết từ kết quả thử máu là Phương đă nhiễm Sida trong tù, bịnh án như sét đánh, Phương giữ bí mật không cho Tảo biết, chỉ tránh không gần gũi Tảo làm Tảo nghĩ Phương đă đoán biết việc nàng hy sinh thân thể cho Phuơng nên xa lánh nàng. Hai người sống với nhau trong dằn vặt đau khổ với những cấu xé nội tâm.

- c̣n tiếp -
Phạm Doanh





Follow Ups:

Monitor only
Password:   

Share your opinion!
____________________________

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 M� đang d�ng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website ch�nh của Anh Tuấn


[ VSGardens Poem Forum ]