Đông ngự trị trên từng nhánh cỏ
Đầu tháng hai Xuân về qua ngơ
vài năm vùn vụt thoáng qua
vóc dáng hao gầy,
Mẹ đă đi xa
Sáng nay mơ hồ nghe tiếng gọi:
"dậy đi con"
chạnh nhớ những trưa Hè
mẹ cho con bát cơm c̣n nóng hổi
"con ăn đi kẻo đói"
nay con không c̣n được quỳ gối
dưới chân người
cả trần gian vốn là khổ hải
ḷng con trống trải
Lệ con trào tuôn :((
Phật luôn mỉm cười mà không nói
bàn thờ yên lặng quá đỗi!
Từ nay tṛ truyện với Mẹ hiền,
con chỉ biết đi t́m trong tận cuối hồn thơ!