Có những nỗi buồn mong manh như gió
Len trong tim cho đêm lạnh hoang tàn
Mỏi mòn từng khắc trông đợi ngày sang
Mơ không đến để người còn xa mãi.
Có những nổi buồn như mưa bên song cửa
Từng giọt sầu bôi xóa hết kiêu sa
Đâu yêu thương nồng ấm thuở ngọc ngà
Đâu ánh mắt nồng nàn thời hoang dại
Có những nổi buồn chỉ riêng mình tê tái
Không ai giãi bày không kẻ lắng nghe
Ôm lòng riêng ngậm nổi xót xa
Có ai biết đời sao hoài u tối ?