Ghé đến vườn thơ nhớ bâng quơ!
ngồi lặng yên nghe đến dại khờ
Trời như đã hết tình mây nước
thuyền neo ghềnh đá đứng chơ vơ
-
Tiếng vọng thời gian chừng vô tận
ngõ hồn hoang vắng lũ ma đưa
mộ khúc hoang tàn cung khoan nhặt
càng làm hoang vắng lúc giữa trưa
-
Nhạc phách ru hồn vô cớ ấy
tiếng vang còn vọng đến bao giờ ?!