==Thiên Đường Kỷ Niệm!==
Chuyện mộng mơ của một thời áo trắng
Tình thơ ngây, thật trong trắng hồn nhiên
Chẳng lon âu, cũng chẳng biết muộn phiền
Sau giờ học liền về nhà giúp mẹ
Thật hớn hở, cô bạn học cùng ghé
Phụ việc nhà mau lẹ rồi vui chơi
Bỗng một hôm sét ái tình vô lối
Nó vô tư! mà rối rén nỗi niềm
Bao mạch máu dồn nhịp tim muốn điếng
Nỗi nhớ nhung xao xuyến dạ muốn ngây
Rượi chưa uống mà lòng đã cảm say
Men yêu đương như đọa đày thân xác
Tình mặn nồng anh mơ cơn hoang lạc
Vì yêu em!... Anh lạc cả lối về
Chuyện nợ duyên, anh mơ kiếp Phu_Thê
Cùng đời em tình vỗ về canh vắng
Vẫn là em lộng lẩy tà áo trắng
Cơn si mê thành sầu lắng tương tư
Nỗi nhớ nhung, anh ép vào tình thư
Đời nhật ký bắt đầu từ dạo đó
Lời mở đầu là tình yêu mở ngõ
Đã cho anh hiểu rõ được tình yêu
Ôi đẹp qúa! Hỡi cô bé mỹ miều
Tình nồng cháy của những chiều quyến luyến
Anh đã yêu và mộng bến tình duyên
Chiếc môi hôn-tình thấm lên cơn mộng
Bầu trời Thu lây lây cơn gió lộng
Giấc mơ Xuân như con sóng trùng dương
Dìu đời nhau vào trong giấc mộng thường
Là kỷ niệm của thiên đường hạnh phúc
Có phải chăng tình yêu là mảnh lực?
Cho anh làm vực nhớ mãi yêu em .!.
A-T