Sáng nay anh thức dậy
Ly trà ấm xanh ngồi
Chính tay em pha đấy
ḥa nỗi buồn chưa vơi
Em ơi!
Phải chi anh có được
một ngày như ước mơ
để anh đi t́m lại
Cho em thời ngây thơ
Trời Xuân đang vào Hạ
Con phố vắng không ngờ
Nắng rưng rưng loang lỗ
Man mác buồn lên thơ
Trưa Xuân trời trở rét
Tơ ḷng áo chưa đan
Mây trời không ngắm nữa
Như sợ t́nh mau tan
Đời thường cô đơn quá
Bài diễn thuyết không hồn
xa hoa và vô vị
trưa buồn càng buồn hơn
Anh về trong góc nhỏ
Nơi vắng dấu chân người
Chỉ có hồn hai đứa
Theo nhau về rong chơi
Đuổi buồn qua câu hát
Cho ḷng bớt đơn côi
sao tim c̣n nức nở
c̣n tiếc nuối một đời
Đă dặn ḷng không khóc
Khóc chi để em cười
Nhưng con tim thổn thức
Theo thác ḷng tuôn rơi!