Xuân ra đi vẫn nhớ về trở lại,
Đêm sẽ tàn qua những ngón tay suông (1)
những cảm xúc đong đầy tim lãng mạn
kỷ niệm xưa vẫn đầy ắp trong rương
như nao nức đợi chờ khi đúng hạn
sẽ tràn ra như thác đổ mưa nguồn
Em ra đi ngõ vườn hoang vắng lắm
Anh ngồi đây gội tóc những vấn vương (2)
Những cánh thơ xưa đang quay về lối cũ
Họ tìm nhau ríu rít ở trước vườn
Người gác cổng vẫn còn như ngái ngủ
Tỉnh làm gì ?
dăm tiếng hạc kêu sương
Em yêu dấu,
có bao giờ trở lại ?
Dấu chân xưa còn rõ nét trong vườn
Sáng tim dỗi chân hồn vào lối cũ
Vẳng tiếng nô đùa trong vắt
khẽ ngùi thương
Anh biết rõ một ngày em trở lại
Anh bàng hoàng dụi mắt sẽ trông ra
tay run vội mở cửa hồn giam lỏng
lòng rộn ràng tim hát khúc hoan ca
nhưng anh biết em không về thăm nữa
gót chân nào yêu dấu đã đi xa