Bài Thơ Thương Nhớ Ngoại!
Bao năm rồi con không về thăm ngoại
Thắm thoát mười mấy năm rồi ngoại ơi
Con nơi đây chơ vơ giữa dòng đời
Chén cơm, manh áo lo đàn con dại
Ở chợ đời lòng con đà băng hoại
Nỗi nhớ nhà, xa ngoại cả đại dương
Trong tim ngoại con luôn được ngoại thương
Vì tự do, con tìm đường lánh nạn
Xứ người con kết thân dăm người bạn
Nhóm là chung, nhóm bạn thời học sinh
Chơi với nhau tha thiết như thân tình
Nhung không bằng gia đình mình thuở đó!
Con còn nhớ những đêm trăng rằm tỏ
Mình đến chùa nghe tiếng mõ câu kinh
Lời câu kệ như soi sáng lòng tin
Nghe kinh Phật và lòng mình thanh thản
Đọc cả thời mà có bao giờ ngán
Nhứt là kinh thuỷ xám, đã nhập tâm
Dẫu khổ đau ở trong giới vô thần
Cũng sẽ tan khi tiếng chuông vang vọng...
Nghe tiếng ngoại con nghẹn ngào tiếng nóc
Ngoại gọi con bỗng tiếng khóc vọng tim
Con dạ, cứ dạ mà ngoại vẫn cứ im
Thì ra ngoại không còn nghe được nữa
Mới một ngày nào của mười năm trước
Về thăm ngoại, ngoại, cháu bước dung dăng
Ngoại xoa đầu và nhủ với cháu rằng
Cháu mãi mãi là người ngoại thương nhất
Lời ngoại còn trong tim con thổn thức
Mà thời gian nỡ lướt thướt phôi pha
Tuổi của ngoại nay xế bóng chiều tà
Phận hiếu thảo con xa tầm tay vói
Con thương ngoại, chẳng bao giờ giận dỗi
Ngọai thương con, giờ nói chẳng hết đâu
Thơ con gởi xin tam bảo nhiệm màu
Hộ cho ngoại sống thêm lâu trăm tuổi
Để cho con được tròn nghĩa người cháu
Một khắc cũng đủ tình ngoại, cháu ấm lòng
Mai này ngoại thật vĩnh viễn ra đi
Ngoại vẫn trong lòng con ghi khắc mãi .!.
TT