Lắm kẻ bảo tôi xứng đôi em nhất!
Tình miệt vườn chơn chất của thôn quê
Tôi mòn mõi ..
Một Điệu Hò Phu Thê
Theo năm tháng nhưng chưa hề dám tỏ
Chẳng phải tôi thẹn thùng hay mắc cỡ
Vì tim tôi ..
Đã tan vỡ một lần
Em có bao giờ ngại không ?
Hỡi người con gái miệt Vĩnh Long tha thướt!
Dòng thơ tôi không đượm tình lã lướt
Không mặn mà ..
Không trao truốt như người ta
Không bao giờ dùng ngôn ngữ điêu ngoa
Nên cứ ngại .. mà "Người Ta" có hiểu ?
Vận mệnh em ..
Đừng bao giờ khắc tình tôi chết yểu
Chết lần đầu, đừng biểu chết lần sau
Vết sẹo lòng đầy ấp thú thương đau
Tôi đã nếm ..
Sẽ không bao giờ nếm lại
Tôi biết em vẫn còn là con gái
Đẹp lạ lùng! Lắm kẻ phải si mê
Tôi khác chi một "Chú Hề"
Thấy em cười ..
Rồi đêm về nhung nhớ
Bài thơ tình viết cho em còn dang dỡ
Lời yêu đương tôi bỏ tận con tim
Sợ một ngày, viết vội vã ..
"ANH YÊU EM!"
Nhật ký em sẽ xóa tên tôi mãi mãi ..
Nguyễn Minh Quân