Đến rồi đi không chốn để về
Thế gian này chẳng điều mong đợi
Đâu là mây bay hoài chưa tới
Một hôm rồi rơi xuống cơn mưa
Tâm tình nào xưa, nay chẳng thế
Đời mấy ai thấu được lòng mình
Đâu là sóng mà ầm ĩ mãi
Vỗ tìm bờ cho biển mông mênh
Mà trơ trọi vẫn hoàn trơ trọi
Gom ngàn năm sỏi đất tượng thành
Phải núi đá cheo leo cửa biển
Chờ đợi gì hồn đã rêu xanh
Có nhiều điều không cần thiết nữa
Trăn trở hoài nghĩ mấy cho thông
Mơ xưa đã một lần thật rõ,
đâu là khói mà tan trong gió
Chưa hữu hình đã hóa hư không
Muốn tin vào điều không thể thấy
Muốn yêu người chẳng kể chi ta
Nhưng đâu là hoa cứ xuân lại nở
Chỉ một đời … nên lắm xót xa
hic