Ngàn năm mây vẫn bay posted by v......


Posted by TM ..99..51.157 on Jul 06, 2011 at 22:19:45:

TM mí ngày nay bùn bùn lục thơ, văn cũ ra đọc chơi. Có một đoạn này TM đă đọc được trên VS thấy hay nên giữ lại, hôm nay xin phép tác giả v.... đọc lên chia sẻ với vườn nhé. Tm đọc có ǵ không phải mong tác giả hăy bỏ qua cho.

Lần đầu TM thử đọc, cũng chỉ là vui chơi một chút mà thôi ... nếu các bạn nghe có bị ù tai hihihi th́ hăy niệm t́nh tha thứ .



———————-
Posted by v ..99..99.88 on Feb 15, 2011 at 10:57:20:

Ngàn đời mây vẫn bay

Không hiểu sao cứ hễ đọc cái ǵ, nghe cái ǵ mà có mây trời, sông nước, có những câu chuyện con người từ đời xửa đời xưa, tôi lại nghĩ đến cái câu này. Ngàn đời mây vẫn bay, mây có bao giờ đứng yên đâu. Mây vẫn bay từ cả ngàn triệu năm trước, khi tất cả những ǵ quanh ta c̣n chưa có, thế giới chỉ là đất và nước và những tiếng gầm gừ hay xào xạc nào đó. Ngàn triệu năm sau chắc mây cũng vẫn c̣n bay y như vậy, chỉ khác một điều là tôi sẽ không c̣n nữa, tất cả những ǵ quanh ta cũng không c̣n nữa, tất cả những ǵ tôi đang thấy sẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Tất những lo toan, tính toán, mong ước, hy vọng của con người ta, tới lúc đó sẽ c̣n lại ǵ? Chẳng c̣n ǵ hết. Tự khắc cái ư nghĩ đă xưa như trái đất lại đến: người ta sống để làm ǵ? Tôi biết nhiều người đă nghĩ, đă gắng t́m cách trả lời rồi. Tôi chẳng muốn phí thời gian nghĩ thêm về điều đó làm ǵ. Nghĩ cho nhiều vào, cuối cùng ngàn triệu năm sau cũng có ai biết, có ai để ư ḿnh nghĩ ǵ đâu. Chi bằng hăy cứ ngửa mặt lên trời mà nh́n mây đi. Mây cứ bay chứ có nghĩ ǵ đâu.

Ngàn đời mây vẫn bay. Có đôi khi tôi có một ư nghĩ rất buồn cười, rằng những thứ quanh ta chỉ có được nhờ vào cái thời đại ngày nay, với những máy móc, phát minh, sáng kiến diệu kỳ. Chứ c̣n ngày xưa chắc là mọi thứ tối tăm lắm, ảm đạm lắm, như thể so sánh thành thị với nông thôn vậy. Một đôi khi đi qua những vùng nhà quê nghèo khổ, tối tối không có điện, tôi cứ nghĩ chắc ở đấy buồn lắm, buồn chết đi được, sống như vậy th́ chẳng trách người ta cứ đua nhau bỏ quê ra thành phố làm ăn. Ngày xưa chắc cũng vậy thôi chứ ǵ. Mà càng xưa th́ lại càng tối tăm, buồn bă, cứ như thể hồi trước cả năm chỉ toàn mùa đông, ngày nào cũng tối tăm mù mịt, chẳng có lúc nào là tươi sáng, chim kêu, cây mọc, hoa lá đâm chồi nảy lộc cả. Chẳng biết có ai khác cũng nghĩ như tôi không?

Nhưng lần lần được nghe những bài hát, đọc những bài viết về những thời xa xôi, tôi mới nhận ra là những thứ bóng lộn hào nhoáng hiện đại mà ta thấy xung quanh thật ra có là ǵ đâu, nó chỉ như chút phấn son đắp lên mà thôi. C̣n những thứ khác quanh ta, bầu trời, thiên nhiên, bốn mùa xuân hạ thu đông, tất cả vẫn y như thế từ ngày xửa ngày xưa. Ông bà cụ kỵ tôi cũng đă có những ngày tuổi trẻ, nghịch ngợm, hồn nhiên, chơi tṛ chơi, hồi hộp (yêu đương?), nhí nhảnh, cũng có những buổi sáng mùa xuân, gà gáy, vượn kêu, chim hót, nh́n ra ngoài trời và bảo, hôm nay trời đẹp quá, ước ǵ cuộc đời chỉ toàn có những ngày như hôm nay.

Chẳng biết ông bà tôi, những bậc tiền bối tôi chưa bao giờ và có lẽ sẽ không bao giờ thấy mặt nghe tên, họ có bao giờ nh́n lên bầu trời xanh trong, thấy những đám mây lững lờ trôi, để rồi nghĩ ngợi về những bậc tiền hiền của họ, hoặc xa hơn, nghĩ về một ngày một đứa cháu hậu sinh cũng sẽ nh́n lên trời và nghĩ tới tuổi trẻ và tuổi thơ của họ?

Có một bài hát tôi thích, mặc dù nghe đă cũ lắm rồi. Trong bài hát tác giả kể về một buổi chiều về thăm Hà Tiên, lang thang đây đó, để rồi về sau cứ nhung nhớ, ngẩn ngơ. Tôi nhớ măi cái câu gần cuối bài: “Tôi qua thăm Thạch Động trời bát ngát mênh mông.” Tôi tưởng tượng tới cái buổi chiều ấy, có trời bát ngát mênh mông, có gió xào xạc thổi, có nắng hanh nhè nhẹ, có tiếng ŕ rầm của biển. Cái buổi chiều ấy có lẽ cũng không khác với cái buổi chiều hôm nay là mấy. Năm mươi năm đă qua, có thể là cả một đời người, với bao nhiêu vui buồn, thăng trầm, chiến tranh, chết chóc, bao cuộc chia ly, bao lần hội ngộ. Nhưng với bầu trời kia, những đám mây kia, có ǵ thay đổi đâu, tất cả chỉ như mới ngày hôm qua. Mới biết thời gian của đất trời nó vô cùng quá, thời gian của người đời có nghĩa lư ǵ đâu.

Ngàn đời mây vẫn bay. Ngàn đời người vẫn đi qua, mỗi một cuộc đời cũng như một lá cây, một ngọn cỏ, một áng mây, đi qua không để lại ǵ ngoài một tiếng thở dài. Cuộc sống phải chăng chỉ là một chuỗi ngày vô tận cho hết một đời người. Người ta cố gắng vất vả, tranh giành, đấu đá nhau để vượt lên, để có thêm chút tiện nghi, cho một ngày của ḿnh vui hơn một chút, cho nhà ḿnh rộng hơn, cho bữa ăn ngon hơn, cho chiếc xe đẹp hơn. Nhưng giữa cái mênh mông của đất trời, đấy có khác nào ảo ảnh. Giống như cây cỏ dại đung đưa trong gió, cứ nghĩ ḿnh đẹp, ḿnh duyên, chứ có biết đâu giữa biển cỏ mênh mông, có ai biết cỏ nào là cỏ nào đâu. Cỏ mọc rồi tàn, biển cỏ cũng mọc rồi tàn, chỉ có đất trời là măi măi, yên b́nh, lặng lẽ, mặc những tiếng lao xao.

Tôi đứng yên ngắm nh́n những đám mây xa, thấy ngập ḷng cảm giác buồn vô hạn. Đời người sao nhỏ bé và vô t́nh quá, nếu ngay lúc này đây tôi được tan ra lẫn vào những đám mây kia, có ǵ khác nhau đâu.

Bay đi, mây ơi!

———————-



Follow Ups:

Post A Followup



Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 Mă đang dùng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website chính của Anh Tuấn


[ VSGardens Forum ]