dốc gió


Posted by . ..99..99.38 on Oct 06, 2011 at 17:36:42:

Dốc gió, dốc sương mù. Một bên vách núi là rừng rậm không biết bao sâu, bên kia phía dưới là biển. Đi lang thang trên triền núi, lâu đứng lại nh́n xuống vực thẳm, chẳng thấy ǵ ngoài mây. Hay là sương. Trời biển sương mây cùng một màu xanh xám ḥa vào nhau, bồng bềnh hư ảo, chẳng c̣n rơ đâu là đường chân mây vẽ chia biển trời nữa. Ôi mây! Êm ái diệu kỳ. Đứng bên bờ vực thẳm tôi tự hỏi ḿnh sống v́ lẽ ǵ, khi không ai cần tôi và tôi chẳng cần ai. Tôi đă muốn gieo ḿnh xuống biển mây đó. Mây trên trời nuốt trăng và mây dưới biển nuốt tôi.

Đường mù sương xuôi dốc gió vào đêm. Trời đêm mà không tối, gió mà không rét, sương mù mà không thơ, có chăng là một cảm giác rờn rợn, hút hồn người. Lẫn trong tiếng gió hú là tiếng bước chân anh trầm trầm, đều đặn thả phía sau. Một cảm giác yên b́nh trong khoảng không gian hư hư thực thực có phần mạo hiểm. Làm sao tôi không tin tưởng anh được, dù anh chẳng là ǵ của tôi. Lần nào cũng vậy, đi gần lên tới đỉnh th́ tôi quay lại. Không biết và cũng không muốn biết có cái ǵ ở phía sau đỉnh núi kia. Chờ tôi đi trước được vài bước th́ anh theo sau, cách một quăng không xa đủ để tṛ chuyện nhưng anh không bao giờ đi cạnh tôi.

Đi hết quăng đường từ dưới lên gần tới đỉnh rồi quay trở xuống chân núi th́ vào xe, lái về. Tôi lạnh nhưng không bao giờ nhớ mang áo thật ấm theo. Anh biết tôi lạnh nhưng cũng không đưa áo cho, v́ tôi sẽ không nhận. Anh cũng biết những khi buồn thật buồn tôi mới kéo anh lên dốc gió này. Để rồi sau đó, tôi sẽ nhớ lại cái cảm giác trống trải mà yên b́nh, cô đơn mà an nhiên tự tại những lần cùng anh thả bộ xuôi theo dốc gió vào đêm. Tôi cũng nhớ đến anh. Anh và dốc gió kia, cả hai cho tôi một cảm giác thật b́nh yên trong một khoảng thời gian có hạn định, không gian hư ảo mà thôi. Tôi không có can đảm t́m hiểu điều ǵ, có thể sẽ làm tôi măn nguyện hay khiến tôi thất vọng, ở phía bên kia dốc gió anh … Nhưng cái cảm giác lưng chừng của những bước chân cuối cùng được kiềm chế khi gần lên tới đỉnh, h́nh ảnh phía bên kia dốc núi đắm ch́m trong màn sương mây, đă như là một bức tranh mờ mờ ảo ảo đầy mơ hồ bí ẩn, in sâu vào tâm tưởng tôi.

Thời gian thấm thoát trôi. Tôi tự nói với ḿnh là tôi hạnh phúc. Và tôi tin anh cũng thế, tuy là lần cuối gặp nhau, anh tiễn tôi đi xa là đă hơn mười năm qua. Lần đầu tiên tôi mới đứng gần anh đến vậy. Một cái ôm choàng chia tay cũng không ai dám. Tôi siết nhẹ cánh tay anh nói cảm ơn. Em cái ǵ cũng được, chỉ là đừng thở dài nữa nhé, anh chỉ nói có thế. Ngày đó tôi bắt tội cái chữ “được” của anh, được có nghĩa là không khá nổi. Nhưng sau này tôi nhớ đến câu sau nhiều hơn. Tôi quả thật có thở dài hơi nhiều. Đôi lúc tôi lại nghĩ, không biết phía bên kia đỉnh núi mù sương ấy có ǵ.

Thật bất ngờ khi nhận được email của anh trong mailbox cũ mà hơn cả năm trời tôi mới mở ra xem. Anh gọi hỏi thăm, tṛ chuyện vu vơ. Đùa nói có biết ngày xưa anh thật là thích em không, nhưng hỏi thật, sao em không cho ḿnh một cơ hội. Nghĩ chuyện không quan trọng nữa, tôi định nói chẳng phải em chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng chỉ lặng im nghe anh kể chuyện buồn của ḿnh, một cuộc hôn nhân tan vỡ. V́ sao thế, tôi buộc miệng hỏi rồi tự dừng lại. Lỗi của hai người thôi, khi nào chẳng thế. Tôi không biết nói ǵ hơn. Anh chúc tôi luôn hạnh phúc. Tôi biết anh sẽ không gọi nữa, và tôi cũng không có ư định giữ liên lạc với anh. Bất giác tôi nh́n ra tất cả mọi thứ thật rơ ràng. Con đường dẫn lên đỉnh núi mù sương, những bước chân ngập ngừng kiềm chế, điều bí ẩn mà thuở ấy tôi đă chọn không muốn khám phá nó.

Chẳng có ǵ ở phía bên kia dốc gió đâu anh. Biết rằng con đường đi lên đấy th́ muôn đời vẫn lung linh kỳ ảo, nhưng v́ anh đă đi cùng tôi trên triền dốc đó, và đă để cho tôi tự do dừng lại, quay về, nên con đường đi xuống vẫn c̣n mơ màng huyền diệu, măi hoài đắm ch́m trong làn sương mây chưa bao giờ tan của những đêm buồn thuở ấy.

TM



Follow Ups:

Post A Followup



Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 Mă đang dùng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website chính của Anh Tuấn


[ VSGardens Forum ]