Tôi nhìn qua khung cửa
có lá trời tơi tả
biết mùa xưa quay trở lại đây rồi
ừ thì trời vẫn yêu đời vội quá
dấu ái ân còn để lại dưới chân đồi
Phải em chăng?
mà nhiệm mầu đến thế!
thả mây bay thành suối tóc lưng trời
nắng hanh vàng qua mắt biếc trùng khơi
tình ngoài vũ trụ
thấm vào lòng anh nhỏ bé
Thu dạo gót qua gió trời reo khẽ
cõi hồn anh rộn rã đến không ngờ
suốt một ngày đầy ắp cả ý thơ
từng giây phút mơn man lòng rất lạ
Đời thiên hạ yêu như chừng vội vã
có còn chi sau những phút rã rời?
vòng tay người lập lại mãi không thôi!
rồi chấp nhận yêu là như thế cả
Biết em có còn yêu tôi?
hay đã qua đi như mùa này đang thay lá!