Có một ngày em sẽ kể anh nghe
Vì sao gió chưa thổi mùa về vội
Mộng như sao, đêm giăng trời mỗi tối
Cho hồn mơ về một phía thu vàng
Cơn buồn nào như những hạt sương tan
Em cố vùi xuống đáy hồn muôn thuở
Hạt còn vương lấp lánh thành … nỗi nhớ
Đôi lần em lơ đễnh viết vào thơ
Một góc đời, em vẫn nỗi bơ vơ
Tương tư mắt trong sắc vàng của hạ
Bỏ mùa xưa bến mộng chiều êm ả
Đời qua đi, anh hở, có ai dừng ?
Chợt nghe mùa rụng lá phía sau lưng
Chân chưa kịp bước nhanh qua đoạn cuối
Lòng hoài thương cố một lần ngoảnh lại
Mắt còn in trơ trụi nhánh thơ lòng
Tự mây buồn trôi hướng biển mênh mông
Nguyện hóa kiếp mưa tan trong trời đất
Anh lại ngắm mưa, bảo nhớ em bất chợt
Gọi hồn đơn trong giông bão quay về
Mơ một ngày … em sẽ kể anh nghe
Mà chẳng đến được bao giờ, ngày đó
Lá võ vàng suốt thu mùa, đợi gió
Em có buồn chẳng lẽ... suốt trăm năm
Nghe tình rơi từng giọt vỡ .. âm thầm
trên biển nhuốm trăng đêm hòa sóng nước
Mùa lãng đãng nhớ, quên thôi .. bất chợt
Thơ dành riêng cho ai nữa trong đời ...
llt
01 2013