Ðã mấy mươi năm chẳng thả diều
ngồi đây đầu bạc thả diều yêu
diều bay lơ lửng theo gió mát
ta cũng lâng lâng ngắm sắc diều
những khi gió rít diều chao đảo
ta cũng chao theo với gió chiều
những khi gió lặng xuôi ngược chạy
diều cứ trơ trơ! thật đến điều!
xưa ghét trách diều không bay bổng
nay nhìn trẻ ghét cũng đáng yêu
cũng trách lỗi diều vô tâm tánh
ôm diều yêu thả biết bao nhiêu
như thế cánh diều vô tri giác
có nghĩa gì đâu ghét với yêu!
mà đời vẫn vậy: yêu rồi ghét!
có trách: tại ta thích thả diều!
Đi bộ cạnh hồ, có chú bé thả diều - tức cảnh mần bài thơ vì nhớ lại xưa kia mình cũng vậy!