Góc Nhỏ trái Tim!
Đời vẫn vậy, một góc trời chơ vơ
Chiều lại đến chi tình cờ gợi nhớ
Da diết lòng ôm trái sầu vạn vỡ
Chín niềm riêng chuốt từ thuở vào yêu
Lá thư xanh tha thiết lắm mỹ miều
Còn lại gì, dưới trời chiều hiu quạnh,
Nghe đôi chim ríu rít ở trên cành
Bờ dĩ vãng lòng mong manh đến tội
Hồn chợt nhiên vụn lời chưa dám nói
Đắm buồng tim như cứu rỗi tâm hồn
Đẹp nào bằng khi tình mộng sắt son
Đau nào hơn; người xa-" ta" còn luyến ái
Dòng lưu bút thuở bên nhau miết mải
Đã xóa mờ, hay còn lại vết đau?
Đời thênh thang, ai rẽ chi khúc sầu
Tội chi, lệ em ngâu- môi anh đắng
Đoạn trường ca- còn ta nơi chốn vắng
Đan lời thương sâu lắng kết lầu thơ
Gió trên cao nếu như có tình cờ
Người cho ta gởi nhờ câu tường tỏ
Em bây giờ, ra sao phương trời đó
Em đang vui? hay cũng có buồn riêng
Cũng như anh xót xa mộng sau rèm
Ôm kỷ niệm bên thềm xưa day dứt
Trăm thương ngàn nhớ khiến tim thổn thức
Trong tiếng thơ, có hư- hư có thật
Nên âm Bằng- âm Trắc thành luật yêu thương
Tựa âm thanh, của thiên trường địa cửu
Ngàn ánh sao lung linh trên vũ trụ
Ngôi sao nào,hiện hữu cho tình yêu
Em biết không? anh thương em thật nhiều
Lời của tim là tình yêu muôn thuở
Những chấm ?, đôi khi lòng bỡ ngỡ
Cộng dấu ~ dễ thành cớ phai phôi
Còn dấu . như ghi dấu tuổi đời
Giòng kỷ niệm vụn thời tình tha thiết ./.
TT