Trường Ca Cuộc T́nh Đánh Mất


Posted by Phạm Doanh ..76..67.61 on Sep 01, 2013 at 16:59:32:

Trường Ca Cuộc T́nh Đánh Mất

Phạm Doanh


Phải ta vừa mất cuộc t́nh
Phải em chối bỏ chuyện ḿnh hay không?
Ừ thôi như thế là xong
Để cho em khỏi bận ḷng v́ ta
Hạt mưa rơi ướt mái nhà
Mưa trên phố vắng, mưa sa trong hồn
Ừ thôi xin cứ giận hờn
Trong ta c̣n đó nỗi buồn chơi vơi

Có ăn năn cũng muộn rồi
Có hồi tâm cũng mất người mất ta
C̣n đây những giọt mưa sa
Rơi rơi trên mắt nhạt nḥa trong đêm
Biết là không tưởng, vẫn t́m
Nghe đường tên nhọn qua tim mệt nhoài
Đâu đây có tiếng thở dài
Một vùng tâm tưởng lạc loài băn khoăn

Nằm đây xa lạ chiếu chăn
Nằm nghe mệt mỏi trào dâng qua đời
Em đi c̣n lại ḿnh tôi
Nói ǵ đi nữa cũng côi cút mà
C̣n đâu thân thể ngọc ngà
C̣n đâu môi mắt thiết tha ân t́nh
Vẫn chờ, chờ đến b́nh minh
Ánh đèn tỏ nhạt soi h́nh ảnh em

Bao lần độc thoại trong đêm
Chuyện tṛ với ảnh, mong t́m hương xưạ
Hối bao nhiêu, vẫn chưa vừa
Nói bao nhiêu, cũng bằng thừa thế thôi
Lại đi, đi hết đường đời
C̣n nghe trong nỗi ngậm ngùi có ta
Kiếp người c̣n chút sát na
Cơi đời vô lượng nhạt nḥa mảnh trăng

Bàn tay hứng ánh nguyệt rằm
C̣n chưng biết lỗi ngă tâm bất tường
Tận cùng bát nhă nỗi buồn
Tưởng là không tưởng hiện trường vẫn đây
Tịnh hề vô tận về đây
Thấy trên bức vách dần phai bóng ḿnh.
Này thôi, trời sắp b́nh minh
Sao c̣n thức trắng, tội t́nh biết bao

Chuyện ḿnh nay đă hư hao
Lạc loài tâm tưởng từ bao lâu rồi?
Trong anh đă tắt tiếng cười
Em sầu mi mắt ră rời cơn mê
Cuộc t́nh chẳng biết quay về
Mỗi người một bước bên lề nhân gian
Hồn trôi về chốn ngút ngàn
Dù thân được vớt, điêu tàn nội tâm

Có chăng lời nói âm thầm
Chôn t́nh yêu đă chết dần trong ta
Nh́n gương chỉ thấy lạ xa
Đưa tay vuốt mặt biết là tôi đây
Nét hằn năm tháng hao gầy
Trong đôi mắt dại c̣n đầy bóng đêm
Thiếu em … em biết không em
Thiếu em … là cả một niềm đắng cay

Từng đêm mộng mị liêu trai
Thấy người áo trắng tóc dài giống em.
Đêm ôm chiếc gối thơm mềm
Giật ḿnh cứ ngỡ c̣n em bên ḿnh
Ngoài kia hé ánh b́nh minh
Lại thêm ngày nữa cuộc t́nh bay xa
Nhớ em tim óc mù ḷa
Nhớ em và những ngày qua địa đàng

Giờ đây c̣n lại điêu tàn
Anh nằm bên nỗi hoang mang dâng đầy
Trong làn sương khói mờ bay
Gục đầu anh nhớ lại ngày xa xưa
Cùng chung dăi nắng dầm mưa
Bao năm ân ái t́nh chưa trọn t́nh
Tội anh, tội bé, tội ḿnh
Rưng rưng xem lại những h́nh ảnh em

Môi thơm, má thắm, tóc mềm
Em mang theo cả bao niềm ước mợ
Không em trăng khuất mây mờ
Diều không nương gió, thuyền vô bến nào?
Em đi để lại lao đao
Anh say ngất ngưởng, không sao, quen rồi!
H́nh như tiếng nghẹn vô thời
H́nh như c̣n đó một trời mây giăng

Và đây lề lối cơi trần
Mang theo để thấy tối tăm con người
Vẫn mây, vẫn nước, vẫn trời
Nào tâm vô lượng nào lời vị tha
Đời soi bóng dưới nắng tà
Chim bằng mệt mỏi cánh là đà xuôi
Bước chân phiêu bạt một đời
Dừng chân quán trọ ră rời tâm tư

Có c̣n không, chút nhân từ
Hay là tăm tối ngục tù sân sỉ
Tối ḷng, tối cả đường đi
Sáng ḷng chân thiện từ bi quên người
Có đau th́ cũng cố cười
Có buồn thôi cũng quên đời thế thôi
Người vui hạnh phúc lứa đôi
C̣n tôi vẫn chỉ ḿnh tôi trên đường

Dọn ḷng tưởng nhớ mùi hương
C̣n vương gối mộng c̣n vương chăn hồng
Dấu yêu da thịt thơm nồng
Tưởng chừng mái tóc mây bồng c̣n đây
Nằm nghe thương nhớ dâng đầy
Trong đêm thiếu một bàn tay dịu mềm
Gối chăn vương vấn dáng em
Nh́n sang bên cạnh chẳng t́m thấy ai

Ôm chăn nén tiếng thở dài
Vườn sau thoang thoảng hoa nhài hoa ngâu
T́nh ơi, t́nh ở nơi đâu?
Bóng soi trên vách, ánh dầu hắt qua
Ta về chôn cất t́nh ta
Trùng dương dậy sóng phía xa xa vời
Niềm đau che lấp tiếng cười
Thân trầm tích thạch nghe đời vu vơ

Này em thôi hết đợi chờ
Con thuyền vô định chẳng bờ bến nao
Biết sao, hỏi tại v́ sao ?
Thôi, không cần biết, chỉ đau đớn hoài
Mộ bia nào phải bên ngoài
Mà trong tim ấy chôn dài đơn côi
Không c̣n ǵ nữa th́ thôi
Cho tôi đem dấu t́nh tôi muộn màng

Từ em bỏ bến sang ngang
Thân côi tiều tụy quan san kiếm t́m
Mịt mùng cánh hạc đường chim
Hỡi em có phải chuyện ḿnh thế thôi
C̣n đây lẻ bóng trên đời
Cây khô găy rụng lá trôi ngút ngàn
C̣n đây anh nỗi hoang tàn
Đêm đêm trăn trở bàng hoàng đóng khung

Bây giờ t́nh ấy mông lung
Biết đâu chẳng có ngày chung cuộc t́nh
Thôi em giữ lấy chuyện ḿnh
Bích Câu Kỳ Ngộ trong h́nh ảnh xưa
Ngoài kia tí tách hạt mưa
Bóng cây c̣n đó, người chưa quay về
Th́ xin tâm niệm một bề
Coi như là đă ước thề trong mơ
Có ngày nối lại cung tơ
Dưới vầng trăng mộng, trăng mơ hợp ḥa

Có ta hay chẳng có ta?
Có không không có đều là vô vi
Xác thân đó, tấm bao b́
Cần từ tâm, chẳng cần chi dáng h́nh
Cạo đầu mong bớt nghiệp t́nh
Thấy tâm bất tịnh, thấy ḿnh khó tu
Đời mê muội, chốn lao tù
Trả cho hết nghiệp đền bù kiếp tơ

Chữ t́nh cùng nghĩa bơ vơ
Là thương là nhớ là chờ đợi thôi
Từ em quay gót ngọc rồi
Tôi đi t́m lại t́nh tôi bẽ bàng
Em về trên đó mây ngàn
Tôi đi t́m ánh trăng vàng năm xưa
Nhạt nhoà ảo ảnh đêm mưa
Bước chân phố vắng rất thưa bóng ngườị

Mây ơi sao lấp khung trời
Chim oanh thôi hót những lời véo von
Người thôi cất tiếng cười ḍn
Lệ lăn ngọc diện phấn son nhạt nḥa
Ta về hỏi lại ḷng ta
Chữ thương xót có phải là chữ yêu
Đời ta đă lắm cô liêu
Nào đâu dám để tiêu điều mắt nai

Ba sinh đọng lại ngần này
Hồi tâm biết khổ c̣n đầy ăn năn
Từ em cắt mối tơ tằm
Thuyền quang một bóng chiếu chăn vơ vàng
Anh về diện bích tu thân
Nặng ḷng v́ những lỗi lầm mà đau
Chẳng thà đừng biết ǵ nhau
Mỗi người khác một nhịp cầu cứ đi

Thương yêu tha thiết làm chi
Ngày chia tay ấy có ǵ đau hơn.
Chiếc ghe ch́m dưới ḍng sông
Mà sao vẫn ở trong ḷng không buông
Một người về lại trên nguồn
Một người ôm trọn nỗi buồn thiên thu
Nghiệp t́nh dù có đi tu
Chắc c̣n khó thoát ngục tù man man

Xin em từ bỏ dối gian
Chừa bông hoa trắng để tang mối t́nh
Có ǵ đâu, chuyện chúng ḿnh
Qua nhanh như nụ hoa Quỳnh chóng tan
Đẹp trong vài khắc trăng vàng
Th́ thôi cũng đă huy hoàng chốc thôi
Chiếu chăn c̣n ấm hơi người
Vết nhăn trên gối nửa vời là đây

Giật ḿnh tay kiếm ṿng tay
ôm vào khoảng trống ngập đầy hồn hoang
C̣n chăng là nỗi bàng hoàng
Người đi để lại muộn màng trong tim
Chỉ mong giọt nắng chóng lên
Xua đi đêm tối triền miên một đờị
Niềm đau hủy hoại con người
Nằm trên máng cỏ thấy đời mây bay

Lạy cha con ở nơi này
Chờ ngày khổ ải, chờ ngày đóng đanh
Nắng đan những sợi tơ mành
Hàng cây xanh ngắt rủ cành xum xuê
Chờ em, em nhớ quay về
Trong anh chín nỗi tái tê ngậm ngùi
Gió xuân thổi nhẹ trên đồi
Cớ sao người vẫn c̣n ngồi nơi đây

Anh về che dấu h́nh hài
Thu người như một bào thai đợi ngày
Mây hồng trên ấy c̣n bay
C̣n thương tiếc măi những ngày có em
Phải chăng giọt nắng bên thềm
Cũng hiu hắt đọng chút thiền từ đây
Có niềm hạnh phúc trong tay
Mất rồi mới hiểu t́nh này hư không

Từ em đă thốt giận hờn
Ta nghe cây cỏ cũng buồn cho ta
Cánh đồng thiếu hạt mưa sa
Ta lều bều kẻ đắm phà trên sông
Sóng trường giang, sóng trong ḷng
Cuốn niềm thương nhớ phiêu bồng về đây
Rồi trong từng mỗi cơn say
Tên em gọi măi khô gầy hồn ta
Đầm đ́a những hạt mưa sa
Lăn lăn trên má, nhạt nḥa lệ tuôn

Mưa rơi thành thác trên nguồn
Hỏi em bỏ lại t́nh thương nơi nào
Tại anh? … tại bé? .. tại sao?
Để cho nồng thắm tan vào giá băng
Trả em ân ái tơ tằm
Trả em lại những tháng năm tuyệt vời
Anh về trên đỉnh mù khơi
Gió sương đầu núi gọi hời trăng thanh

Trên đường đơn bước độc hành
Có khi nhớ quá ḷng anh lại buồn
Nhớ ngày đi, đổ mưa tuôn
Em đưa anh đến đầu đường, lệ sa
Hai hàng trên má ngọc ngà
Anh hôn lên mắt xót xa ngậm ngùi
Lệ em thấm ướt bờ môi
Anh nghe mằn mặn, thương người thương thân
Giờ đây sương tuyết phong trần
Nhớ em chỉ biết gọi thầm thế thôị

Từ đây cánh hạc xa vời
Từng đêm giấc mộng thấy đời vô vi
Hôm nào rượu tiễn người đi
Rưng rưng giọt ngọc biệt ly chén này
Mang mang một cơi trời tây
Người con gái ấy giờ đây qua đ̣
Thế là đứt một đường tơ
Mịt mùng cố quận đôi bờ vấn vương

Nắng chiều chênh chếch hàng dương
đất trời như cảm niềm thương nhớ người
Em, miền sóng biển ngàn khơi
Anh, trầm tích thạch một đời hoang vu
Em về tâm điểm vũ tru
Anh c̣n đi giữa sương mù viễn lai
Quanh đời c̣n, mất dấu hài
Th́ thôi nhé, cứ miệt mài ngày xanh

Cây khô thiếu lá trên cành
Lá rơi về cội cho đành từ ly
Say sưa trong nỗi sầu bi
Bóng dài nghiêng đổ đường đi đọa đầy
T́m đâu lại được những ngày
Hương t́nh như mật làm ngây ngất hồn
Em đi để lại anh buồn
Trong làn gió thoảng nghe dường hư hao

Đêm đêm t́m một ánh sao
Tưởng như ánh mắt hôm nào thiết tha
Ddường anh đi, nắng nhạt nḥa
Đường em xác pháo trải hoa trên thềm
Anh như là một người điên
Đưa ḿnh vào chốn triền miên mây mù
Đời coi như mối phù du
Trả em một chút vô tư năm nào

Nghe tê dại mỗi tế bào
Người đang tâm thế, cắt vào tim ta
Vẫn yêu người, dẫu kiêu sa
Làm như chẳng có hề qua cuộc t́nh
Đúng rồi chuyện của chúng ḿnh
Chỉ là không tưởng như h́nh bóng xa
Ngày xưa thân ái mặn mà
Giờ đây quay gót chân ngà phụ anh

Đâu rồi là những ngày xanh
Những chiều gió lộng song hành bên nhau
Phải rồi, anh lỡ chuyến tầu
Nên em tâm tuởng nhạt màu sắt son
C̣n đây tràn ngập cơn buồn
Mênh mông bến nước thấy nguồn nơi nao
Anh đi gió bụi phương nào
Đôi khi dừng bước nao nao cơi ḷng

Nhớ sao là nhớ ḍng sông
Bên bờ hoa mộng cỏ bồng vương chân
Từ em mất cả ân cần
Tiếc làm chi nữa chỉ ngần ấy thôi
Phong trần áo bạc bờ vai
Mà sao tâm tưởng vẫn hoài nhớ thương
Ngày xưa chung một bước đường
Ngay trong làn gió cũng hương ái t́nh

Giờ tôi một bóng một h́nh
Lại đi trong nắng b́nh minh hé dần
C̣n trong kư ức âm vang
Tiếng người như vẫn bàng hoàng quanh đây
Sầu theo giọt nắng lên đầy
Cơi ḷng sa mạc đợi ngày mưa sa
Ừ thôi cứ phụ t́nh ta
Quên rồi em ạ, cũng là thế thôi

Ḿnh tôi một bóng quanh đời
Nhiều khi tắt nắng vẫn ngồi thật lâu
Chờ em, chờ suốt canh thâu
Bóng chim tăm cá để sầu lên ngôi
Chờ em, sắp sáng nữa rồi
Vầng trăng sắp nhạt, mặt trời sắp lên
Thế rồi lại hết một đêm
Người vô t́nh quá ngập thêm đọa đầy

Thôi em lời chót là đây
Anh nghe tù ngục nơi này đáng chi
Chào em lần cuối, tôi đi
Cho nhau c̣n một chút ǵ nữa thôi
Chỉ c̣n bóng ảo quanh tôi
áo như sương khói, mặt ngời ánh trăng
Từ em về phía xa xăm
Tôi hoài kéo những sợi tằm dệt mơ

Dù em chẳng biết đợi chờ
Tôi đem thương nhớ đắp bờ quạnh hiu
Chôn sầu dưới vực cô liêu
Cuộc t́nh đánh mất, người yêu ngút ngàn
Tan rồi một giấc mơ vàng
Bàn tay khô héo, ngỡ ngàng mắt mi
Người đi, đành để người đi
Biết người c̣n kỷ niệm ǵ trong tim

Th́ thôi ta chẳng đi t́m
Thà rằng diện bích đắm ch́m hư không
Bóng ai nghiêng đổ trên đường
Dừng chân dưới ánh tà dương nhạt nḥa
Chiều qua lại một chiều qua
Nỗi buồn, không có em là hắt hiu
Từ em xa vắng tiêu điều
Ḷng anh như những cánh diều đứt giây

Này em trống vắng là đây
Cô liêu trong nỗi hao gầy đọa thân
Phải rồi em đă sang ngang
Và anh đă trải trăm ngàn đắng cay
Cuối đời c̣n lại ǵ đây
Từng đường chỉ nát bàn tay muộn phiền
Có khi tỉnh, có khi điên
Khi lao vào nỗi triền miên u hoài

Cố quên ngày tháng lạc loài
Chỉ c̣n kỷ niệm miệt mài không nguôi
C̣n đây một chút xa vời
Gửi theo cơn gió ra khơi tiếc nàng
C̣n chi nữa, chỉ muộn màng
Một người nghe nỗi bàng hoàng thấm sâu
Cầm như nước chảy qua cầu
Anh từ nay gói mối sầu làm quên

Có đêm trằn trọc không yên
Trải qua những lúc không tên nhạt nḥa
Giờ em là vợ người ta
C̣n anh một bóng bôn ba xứ người
đời anh đánh mất tiếng cười
Những lằn trên trán hằn thôi vết buồn
Từ em quay gót như thường
Không gian văng vẳng hồi chuông vọng về
Trên tay c̣n lại ê chề
Một vùng gió lạnh chưa hề bao dung.

Lánh ḿnh ốc đảo không cùng
Ăn năn vách đá, yên ḷng hồ nghi
Chợt nghe tâm tưởng vô ngh́
C̣n chăng một nhúm từ bi để dành
Như ḍng suối chảy trên ngàn
Nghe niềm thương nhớ dâng tràn tim tôi
Dấu xưa, hương cũ lưng đồi
C̣n đây bao nỗi bồi hồi vấn vương

Một lần yêu, một lần thương
Tâm tư sầu mộng, con đường lẻ loi
Bờ hồ soi bóng đơn côi
Tôi nghe tôi nói với tôi một đài
Nắng c̣n vương, nước cuốn hoài
Bến c̣n nghiêng bóng, em ngoài tầm tay
Chiều sông, con nước dâng đầy
H́nh như có tiếng thở dài nhẹ rơi

Biết buồn th́ cũng thế thôi
Sao ḷng ta cứ ngậm ngùi mang mang
Lá xanh rồi cũng úa vàng
T́nh nào mà chẳng phai tàn tháng năm
Nước sông lên xuống thăng trầm
Tâm hồn nào có thăng bằng được đâu
Ḷng anh như đáy giếng sâu
Em nào thấy được nỗi sầu anh mang

Ngày xưa trong những chiều vàng
Bên nhau chung bước nắng tràn tóc thơm
áo em theo gió bay vờn
Bây giờ đừng hỏi ai buồn hơn ai
Xót xa tràn ngập đêm dài
Yêu nhau chi để u hoài cho nhau
Th́ coi như lỡ chuyến tàu
Có ai hiểu được t́nh sầu thiên cơ

Gió đưa chiếc lá ơ hờ
Ngập ngừng khẻ đậu trên bờ hoang vu
Hôm nay trời đă sang thu
Biết em bên chốn sương mù có vui
Hay c̣n những nỗi ngậm ngùi
Mối t́nh trong trắng chôn vùi tâm tư
Cung đàn đă lỡ đường tơ
C̣n chăng là nỗi thẩn thờ trong tay

T́nh hư ảo, mộng hao gầy
Em về trong nắng, dáng đầy kiêu sa
Tiếc em tâm tưởng mù loà
Chối từ kỷ niệm như là chưa quen
Thôi đành cứ để em quên
Tôi buồn tôi nhặt từng viên sỏi vàng
Đắp thành nấm mộ bên đàng
Một tuần hương lửa, để tang mối t́nh.

——————
Phạm Doanh




Follow Ups:


Share your opinion!
____________________________

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 M� đang d�ng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website ch�nh của Anh Tuấn


[ VSGardens Poem Forum ]