Có những chiều thu chợt thấy buồn
Lá bay xao xác đến ngàn phương
Công viên thứ bảy đ́u hiu lạ
Ghế đá không người vắng thảm thương
Chẳng biết bao nhiêu ngày lá đổ
Mà nay đă ngập choáng con đường
Hàng cây trơ trụi nghiêng nghiêng bóng
Lăng đăng phai nḥa ánh tịch dương
Nhớ một mùa thu, nhớ một người
Đường xưa lất phất hạt mưa rơi
Đầu thu rừng lá vừa thay sắc
Vạt nắng c̣n vương ấm tháng mười
Em bước nhẹ êm trên lối cỏ
Gót chân cùng nhịp với chân tôi
Tay trong tay tưởng đời hoa mật
Thoáng đấy mà nay đă mất rồi
Rừng thu vàng nhạt nắng phai phôi
Chiều nhẹ dần qua lắng ngậm ngùi
Mơ ảo khói huyền che ngọn trúc
Bềnh bồng mây xám phủ lưng đồi
Con đường trước mặt c̣n xa lắm
Quán nước ven sông đă đóng rồi
Người khách qua đ̣ không ngoảnh lại
Có ǵ chua chát đọng trên môi .
Phạm Doanh