Chiều rừng thu
Đưa em đi dạo rừng thu
Mình ta giữa chốn hoang vu núi đồi
Lối đi không dấu chân người
Lá vàng mấy chiếc lặng rơi tiêu điều
Lá rơi trên bước người yêu
Tóc em vờn nhẹ theo chiều gió bay
Hương thời gian quyện quanh đây
Ngàn năm đọng lại cho ngày này thôi
Áo anh làm chiếu em ngồi
Lắng nghe tình tự trong lời cỏ cây.
Phạm Doanh