Sáng nay nắng bên ngoài và gió lộng
những con thuyền ra bến vượt trùng dương
buồm căng gió lướt trên ngàn ngọn sóng
thân nhấp nhô khiêu vũ khúc nghê thường
thuyền đứng đó,
nhớ về năm tháng trước
tuổi thanh xuân da rám nắng mặt trời
thân rắn rỏi tóc buồm căng gió lược
biển ân tình theo gió cuốn ra khơi
Nhớ vị mặn ngấm dần qua sớ gỗ
Xa’c khô dần nhung nhơ’ một tình xa
dẫu muốn được lênh đênh không bến đỗ
người sao đành quên hê’t tháng ngày qua
Ðời quên lãng,
thuyền mong ngày trở lại
nhớ nhung ơi thấm thía một linh hồn
trong vắng lặng nghe thuyền than van mãi
vết thương lòng tan nát chẳng người chôn
thuyền ngồi đây nhớ khung trời đến lạ!
cách Biển khơi đâu quá một tầm tay
nghe sóng vỗ ven bờ sao nhớ quá
hương vị mặn nồng theo gio’ sang đây
thuyền muốn xác thân này mau rã nát
Ðể Linh hồn theo gio’ lươ’t ra khơi
Nương theo mây về khung trời đã mâ’t
Kho’c rưng rưng rơi xuống nhập biển trời