Lỡ Duyên!
Thơ ai man mác mối t́nh đau
Chạnh ḷng lữ khách tấc dạ sầu
Nỗi buồn sâu thẳm da diết nhớ
Mắt vương bụi mờ xót ḍng châu
Cái thuở t́nh cờ quen biết nhau
Tiếng ḷng tha thiết mối t́nh đầu
Đượm cơn say si rồi quyến luyến
Ngỡ rằng duyên đôi lứa mai sau
Hồn thơ ngây ngô nối nhịp cầu
Kỷ niềm nồng thắm, em về đâu?
Lưu bút ngày xanh bao vương vấn
Giờ ḷng bịn rịn giọt mưa ngâu
Đành ôm kư ức đến ngàn sau
Dẫu biết tim côi ran rác nhàu
Nuối tiếc, có thừa duyên đă lỡ
Trời cao nếu như có nhiệm mầu ./.
TT