không ngờ được ! có ngày thơ ta chết
chết thê lương, chết thảm, chết hoang đường
mới hôm qua, cười nói, cứ như thường
hôm nay đã hóa thành người thiên cổ
và thật lạ ! chỉ mình ta buồn khổ
kẽ tri âm ngày đó cũng lơ là
chiều đưa tiễn, cả trời mưa thác đổ
ta che dù, nhìn bạn thiết đi xa
nhớ lại có một thời, thơ tha thiết
mà ai ! ai chẳng có một thời
thơ đã mất, ta còn ai đối thoại
nhừng đêm dài ta đối diện đơn côi
vòng sinh tử, ta đây đều am hiểu
có đến ắt đi, như giấc mộng thường
chỉ tiếc thơ đi không báo trươc
cho ta từ biệt một người thương
Duy Định