không nói nữa ! vì sao không nói nữa
vì ngôi sao rụng vỡ đã lâu rồi
và mặt trời ! ờ chính cả mặt trời
cũng héo hắt không còn cười rạng rỡ
và vì thế một ngày ta bỡ ngỡ
nhìn em đi mà chỉ biết ngậm ngùi
có bao lần sao chỉ một ngày vui
ta còn nhớ ! là điều duy nhất nhớ
lá chiều đó tự nhiên rơi lả tả
trời tháng tư cứ tưởng đó mùa thu
lời của em yêu dấu, những tạ từ
là lời cuối, Sài Gòn ơi vĩnh biệt
và từ đó chẳng còn gì tha thiết
tháng năm qua, ôm mãi dấu chân người
bài thơ ấy viết cho thành phố chết
chết tan thương trong lữa đỏ ngậm ngùi
Duy Định
2/23/14