cóc hoàn cóc, khỉ hoàn khỉ
Ta chẳng còn hoàng tử của ngày xưa
không xe mã, không hầu đưa
ta trơ trẽn, giữa rừng người áo mão
em khinh bỉ với nụ cười kiêu ngạo
quay mặt đi như, thể gặp phung cùi
tránh xa xa, như sợ một điều xui
như chẳng có bao giờ quen biết cả
trên sân khấu, bức màn khi đã hạ
khi lớp son, lớp phấn đã lau rồi
ta đi về, thành phố chợt đơn côi
thôi trả lại những vàng son dĩ vãng
thôi trả lại hoàng cung kia hào nhoáng
ta từ đây uệch oạc lá sen xanh
nhìn mưa rơi thành chuỗi ngọc trên cành
mà nuối tiếc một thời nao thần thoại
Duy Định
2/27/30