Hỏi anh rằng tuyết có trắng hơn mây
Êm dịu hơn bờ cát mộng trải dài
Khi rơi rơi nhẹ hơn ngàn hoa rụng
Đẹp kiêu sa tinh khiết nét u hoài
Đồng tuyết mênh mông có bao la hơn biển
Cho hồn em bay lạc giữa chiều quên
Lắng nghe tiếng ngàn thông xanh trò chuyện
Bao tích xưa trong làn gió êm đềm
xốp hơn kẹo bông gòn, anh nếm thử
Không kịp rồi em vừa đặt lên môi
Nghe buốt giá dần lan trên đầu lưỡi
Ngọt ngào và cay đắng vị cuộc đời
Em cặm cụi đắp nên chàng người tuyết
Gắn cho y đôi mắt rất chân tình
Hắn nhìn em như có điều hờn trách
Tìm đâu ra một nửa của riêng mình
Em hoang mang ôm khối lòng lạnh giá
Cất vào tim lặng lẽ một niềm tin
Tim buồn quá tự đông thành băng đá
Đâu biết còn có ngày được gặp anh
Khi tan nhanh trong vòng tay ấm áp
Chẳng còn gì giữ lại chút riêng em
Một hôm gọi nghe lòng im tiếng đáp
Lạc loài hơn trận bão tuyết về đêm
llt
03 01 2014