Đôi Chân vừa bước tới
Con tim lại nghẹn ngào
Ngàn năm em môi đỏ
Một tiết nuối trắng phao
Gieo mình theo cát bụi
Dè dặc gối chăn êm
Em theo mùa nước lũ
Anh xốc xã tìm cơm
Còn đâu ngày sách vở
Em ghé mượn bài thơ
Anh Nghe buồn là lạ
Chẵng lẻ lại là yêu ?
HoàiTữNhân