Em vẫn thường nghe thấy tiếng lòng anh
trong những lúc cô đơn và vắng vẻ
đến một hôm tiếng lòng anh đơn lẻ
nói bao nhiêu cũng chẳng thấy trả lời
Nghe hoang vắng khi tâm đóng cửa rồi
chỉ vọng lại tiếng mình đơn điệu quá!
ngày hôm ấy cõi lòng anh tan rã
cây tình yêu đã héo úa hư hao
nước Cam Lồ tưới mãi vẫn xanh xao
còn đâu nữa mà mong ngày trở lại!?
nhìn tấm ảnh chụp mùa Xuân năm ngoái
tóc hoa râm, dấu tích của điêu tàn
sáu bức tường ngục thất khép lại gần
anh nhìn thấy mảnh hồn ta rạn vỡ!
cõi vô thường nên đời nhiều dang dở
tội cho lòng sao chẳng bớt đau thương
vì từ bi đâu phải chuyện vô thường
nên đã biến thời gian thành độc dược
ngỡ sẽ quên nhưng không bao giờ được
khiến cảnh trần luôn có vết tiền thân
của tình yêu khi đã nếm một lần
là muôn thuở nghe lòng thao thức mãi