Góc nắng
Thơ đã tuôn dòng lệ tình chan chứa
Chiều đã vàng mòn mỏi tháng năm xa
Tuổi thôi quên đong đếm những mặn mà
Có còn chăng ... góc hồn ươm nắng nhẹ ...
Đôi khi gió miền xa về lay khẽ
Giọt nắng mơ trong mắt lá phai phôi
Rơi lấm trang thơ, quanh chỗ ta ngồi
Mưa xuyên nắng nhuộm mây muôn hình sắc
Đôi khi ngỡ ân tình nào nguyệt mật
Người bên ta thủ thỉ chuyện vui buồn
Giọt tình đầy lóng lánh buổi tinh sương
Nụ môi ấm dư hương đêm huyền ái
Đôi khi ngỡ người đi không trở lại
Góc nắng lên chìm trong bóng thu mờ
Dỗ dành ta là điệu gió reo thơ
Lòng ghế vắng, cho lòng chiều hoang nắng
Giữ riêng nhau một góc đời thầm lặng
Người cứ đi, nhưng hãy nhớ quay về
Cho rộn ràng tiếng chim hót giấc khuya
Đêm thắp nắng giữa chuỗi buồn u tối
Đôi khi thôi, giữa dòng đời rất vội
Ta ngỡ mình ... chiếc lá thật hiền ngoan
Vườn mộng nằm trên lối cỏ ...
mùa sang ...
Người nhặt lấy, nâng niu hồn thu lạnh ...
llt
11.2014
(thơ viết cho hình chụp)